Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Bởi vì không lâu trước đây Lý Mộ Nhiên mới trở về một lần để báo bình an, cho nên khi ba người xuất hiện ở thung lũng Hồ Lô mọi người ngoại trừ hơi kinh ngạc thì cũng không có phản ứng gì thái quá. Ngược lại là khi biết đã xác định được địa điểm của căn cứ mới thì gây ra không ít chấn động.

Thung lũng Hồ Lô quá nhỏ, dù khá an toàn nhưng một ngôi nhà ở đây chỉ đủ cho mười mấy hai mươi người, hoàn toàn chẳng có không gian riêng. Hoàn cảnh sống thật sự rất không tốt, thời gian dài rồi cũng sẽ có thể thích ứng, nhưng chung quy sẽ không mấy dễ chịu. Hơn nữa ai cũng ôm tư tưởng sau này sẽ rời đi nơi khác nên rất nhiều chuyện, rất nhiều nghiên cứu không có biện pháp thoải mái tay chân mà làm, lo lắng lần sau di chuyển lại vì nhiều nguyên nhân mà uổng công dã tràng.

Căn cứ mới mang ý nghĩa gia đình, mang ý nghĩa ổn định, mang ý nghĩa hoàn cảnh cuộc sống tốt hơn, còn mang ý nghĩa hy vọng. Bởi vậy khi tin tức truyền ra, rất nhiều người đều không nhịn được, lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ một bộ phận nhỏ ôm ấp ý nghĩ hướng tới căn cứ Vân Châu thì có vẻ không mấy vui vẻ, lòng mang oán giận nhưng lại không dám chân chính lớn tiếng phản đối, sợ gây tội với người quản lý của đoàn xe.

Những người này hầu hết đều là người của đội dụ zombie, bọn họ vừa sợ đi theo đoàn xe cách căn cứ Vân Châu quá xa, gặp chuyện sẽ mất đi cơ hội lựa chọn, vừa sợ rời khỏi đoàn xe để vào căn cứ Vân Châu thì bản thân sẽ phải tự đi đối mặt với zombie và sinh vật biến dị, có thể coi là tình thế khó xử. Cho nên khi nghe thấy tin tức chuẩn bị lên đường, một nhóm nhỏ tập hợp ở nơi đó la hét chuyển cái gì mà chuyển, sống ở thung lũng Hồ Lô không phải rất tốt sao, lâu nay đều sống ở đây, hà tất lại phải bôn ba thêm nữa.

Với khả năng quản lý đoàn xe của Tống Nghiễn làm sao có khả năng không biết chút chuyện xúi quẩy này, nhưng nếu những người kia không có can đảm thực sự gây náo loạn thì hắn tất nhiên cũng sẽ không để ý tới. Hắn chỉ thông báo xuống dưới, nếu ai muốn đi đều có thể đi, tới căn cứ Vân Châu cũng được, bắt đầu từ con số không cũng được, hắn sẽ không ngăn cản. Còn nếu như đã ở lại, chít chít oa oa mấy câu không sao nhưng nên làm cái gì thì vẫn phải làm cái đó, nếu như tinh thần sa sút biếng nhác, vậy xin lỗi, cút đi.

Lời này vừa truyền ra, nhất thời bầu không khí trở nên yên tĩnh hẳn. Không có một ai rời đi, ở đây đều chẳng phải kẻ ngốc, sống trong đoàn xe không thể nói là hoàn toàn có thể được bảo đảm tính mạng nhưng ít nhất trước khi những chiến sĩ và người thức tỉnh chết hết thì cũng không đến phiên người của đội dụ zombie phải xông lên chiến đấu với sinh vật biến dị. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đã là đãi ngộ mà nơi khác không có.

Nhưng ở thung lũng Hồ Lô ở lâu như vậy, đồ đặc lương thực càng chất càng nhiều, không phải nói thu dọn lập tức bèn có thể thu dọn xong, ít nhất phải bỏ ra chừng mấy ngày mới chỉnh đốn thỏa đáng. Tống Nghiễn lại từ đám Vân Tắc được biết cấp cao trong căn cứ Vân Châu ngỏ ý muốn thu nhận bọn họ, để tránh ngày càng rắc rối và tiết kiệm thời gian, hắn trực tiếp bảo Tiêu Thắng mang theo một trăm người tinh nhuệ đi trước một bước, ngày đêm không ngừng mở đường. Chờ sau khi đoàn xe thu dọn xong hoàn toàn là có thể trực tiếp lái xe qua, tránh cho đến lúc đó toàn bộ đoàn xe đều bị trì hoãn ở trên đường.


Mà trước đó, ngoại trừ một nhóm do Tiêu Thắng dẫn đầu đã rời đi, thung lũng Hồ Lô cũng hạ lệnh nghiêm cấm ra vào, phong tỏa tin tức truyền ra ngoài. Cho dù là người muốn chuyển tới căn cứ Vân Châu thì cũng phải chờ họ đi rồi mới được phép rời khỏi.

Không phải Tống Nghiễn quá mức cẩn thận, thật sự bởi vì có vết xe đổ là căn cứ Bác Vệ, hắn thà rằng dùng tâm tư xấu nhất để đo lòng người khác, cũng không chấp nhận bởi vì mình khinh thường mà tạo thành phiền phức không đáng có, thậm chí khiến cho thành viên của đoàn xe bỏ mệnh. Vả lại, bọn họ mặc dù từng giúp đỡ căn cứ Vân Châu nhưng đôi bên không có tình cảm gì nhiều, cho nên hắn muốn mang người đi thì cứ đi thôi, đâu cần tới chào hỏi.

Trong đoàn xe, Tống Nghiễn tuyệt đối là người có uy quyền nhất, chỉ cần là hắn ra quyết định, cấp dưới đều sẽ nghiêm túc chấp hành vô điều kiện. Đương nhiên sau khi hắn đưa ra quyết định cũng sẽ không chấp nhận bất kỳ phản đối hay thoái thác nào. Chính bởi vì như vậy, trước mỗi lần ra quyết định hắn đều sẽ cực kỳ thận trọng, cũng không quên thương lượng kĩ lưỡng với những người khác.

Tống Nghiễn rất bận, Lý Mộ Nhiên lại không có việc gì, cũng chỉ có thể đi tìm Cục thịt Trần và Bùi Viễn ôn chuyện, thuận tiện mang em trai tới chào hỏi một chút.

“Thạch Tam và lão Kiều cứ thế mà bỏ rơi chúng ta rồi thành đôi chim liền cánh hả?” Gặp lại nhau, đôi bên tránh không được thăm hỏi một chút tin tức về những người không về, khi nghe thấy Kiều Dũng mang theo người Dung Hà ở lại Tần Châu, Cục thịt Trần không khỏi trợn to mắt, tức giận bất bình.

“Chuyện ấy…..” Lý Mộ Nhiên không chắc chắn lắm có phải y đang nghiêm túc hay không, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn cần phải giải thích một chút giúp anh Thạch Tam và anh Ria mép vẫn luôn giúp đỡ họ từ hồi ở huyện Tử Vân, “Anh Trần à, hai anh ấy chỉ là bạn tốt thôi, không phải loại quan hệ đó.”

“Không sai, anh biết bọn họ là bạn bè mà, hừ, bạn bè thì làm sao, còn không phải là vừa thấy mặt đã dính chung một chỗ chẳng thể tách rời, vứt đám chiến hữu vào sinh ra tử như chúng mình qua một bên à. Hai gã đờn ông xấu xa vô lương tâm! Mộ Nhiên này, anh đã nói với em rồi, em đừng học hai ổng đấy, có cái gã Tống…” Cục thịt Trần bắt đầu lải nhải, Lý Mộ Nhiên nhiều lần muốn xen vào giải thích, cũng không thể ngắt lời y, mãi đến tận khi bên cạnh có một cái chân đạp tới.

“Đừng để ý tới cái tên thần kinh này, cậu ta đang ước ao ghen tị đấy.” Từ Tịnh nắm lấy cổ áo Cục thịt Trần, nói với Lý Mộ Nhiên một câu, sau đó bèn xách người đi rồi.


Cục thịt Trần trong khoảng thời gian này ít đi bôn ba, lại không thiếu ăn, một thân thịt đã được nuôi trở lại. Từ Tịnh thì cao gầy thon thả, thế nhưng cô kéo một tên mập gấp ba lần mình cũng không vất vả xíu nào.

“Ớ, đừng kéo, đừng kéo, tôi còn chưa hỏi thăm cục cưng Dương Dương đáng yêu mà, chưa hỏi tin về anh Dịch anh Nam nữa… Này này, tôi nói chứ phụ nữ sao lại thô lỗ vậy, đừng kéo đừng kéo mà, kéo nữa sẽ chết người nha! Ôi, tôi gọi cô là chị được chưa, chị, chị hai! Chị Từ, thím Từ, bác Từ à….” Tiếng gào thảm thương như heo bị chọc tiết của Cục thịt Trần càng ngày càng xa, Lý Mộ Nhiên nhìn tổ hợp hai người rất buồn cười lưu lại vết kéo lê thật dài trên tuyết, trợn mắt ngoác mồm, mơ hồ cảm thấy trong khoảng thời gian mình rời đi tựa hồ xảy ra chuyện gì đó là lạ.

“A di đà phật! Vì yêu mà sinh ưu phiền, vì yêu mà sinh sợ hãi, người không có ái tình, không lo cũng chẳng sợ.” Giới Sân không biết tại sao đã cạo đi một chút tóc vốn mới mọc ra một đoạn. Cậu tỏ vẻ không cảm thấy kinh ngạc trước cảnh tượng kia, tay chắp trước ngực cúi đầu niệm, cái đầu trống trơn miễn cưỡng tỏa ra ánh sáng mơ hồ trong gió rét.

Hai mắt Lý Mộ Nhiên trừng lớn hơn nhìn hòa thượng tỏ vẻ cao tăng đắc đạo trước mắt, cảm thấy mấy tháng chia lìa, có vẻ như chuyện gì lớn lắm đã phát sinh rồi.

“Chị Mộ Nhiên, ý anh Hòa thượng là chị Từ Tịnh và anh mập đang yêu đương đó.” Bùi Viễn tức giận giúp đỡ giải thích.

Lý Mộ Nhiên giật mình không thôi, làm sao cũng không nghĩ tới hai người này sẽ tiến tới với nhau. Kỳ thực không chỉ là cô mà Bùi Viễn vẫn luôn ở lại trong thung lũng Hồ Lô cũng không rõ, chỉ biết là sáng sớm một ngày nào đó mới vừa ngủ dậy, sắc mặt hai người kia có chút không được tự nhiên, sau đó thì càng ngày càng thắm thiết.

“Nhất định có gian tình.” Giới Sân đột nhiên chen vào một câu.


Ái chà, có vẻ như đã quen với việc này lắm rồi vậy. Lý Mộ Nhiên vừa muốn bật cười, đột nhiên phát hiện đám trẻ con vây chung quanh thành một vòng đều tròn xoe mắt lên nghe, sau khi Giới Sân nói xong lại không hẹn mà cùng nhau gật đầu, một bộ tràn đầy ý tứ đồng cảm. Cô không khỏi ho khan một tiếng, vội vàng đổi hướng sang chuyện khác, hỏi bọn nhóc việc tu luyện thế nào. Một đám người ngồi cùng nhau đàm luận vấn đề tình cảm của người khác thật sự là có vẻ không tử tế, cô cũng không dám nghĩ tới chuyện đám trẻ trước mắt có phải là cũng bàn tán về cô và chủ nhiệm ở sau lưng như thế này hay không.

“Chị Mộ Nhiên, chị dẫn tụi em tới căn cứ mới của chúng ta đi. Chỗ ở mới có đẹp không? Có núi lớn chứ ạ? Có nhiều thây ma lắm không? Tụi em có thể giúp giết thây ma nha. Đúng rồi, Dương Dương có khỏe không? Có cao thêm tí nào chưa ạ? Em nhớ Dương Dương, Ú Ú, chú Quỷ Bệnh quá, còn nhớ cả anh Đại Thanh nữa. Ú ú có to lớn hơn không, lớn đến mức mà em ngẩng đầu cũng không nhìn thấy ấy? Chú Quỷ Bệnh đã khỏe chưa ạ? Cái ông vượn(*) bại hoại vẫn còn chứ…”

(*) 猿 [yuán]: con vượn, đồng âm với họ Viên (trong tên Viên Tấn Thư)

Mấy tháng không gặp, Ngô Tử Nhiên rõ ràng đã nảy nở hơn một chút, cô bé đáng yêu đẹp đẽ như đóa hoa cúc non, chỉ là thói quen nói nhiều vẫn không thay đổi, hơn nữa dường như còn rất không có hứng thú đối với đề tài hỏi về bài tập hàng ngày, ngược lại bé liên tiếp đặt câu hỏi trực tiếp đẩy vấn đề của Lý Mộ Nhiên lên chín tầng mây.

Lý Mộ Nhiên đột nhiên hơi hối hận, cảm thấy tựa hồ mình đưa ra quyết định sai lầm rồi, đáng lẽ cô nên ở lại bên cạnh Tống Nghiễn mới đúng. Trước đây tại sao cô không cảm thấy đám nhóc nhà mình kỳ quái như thế nhỉ?

Đương nhiên, không nên lưu tâm chút chi tiết nhỏ này, thấy đám trẻ khỏe mạnh tổng thể mà nói cô vẫn rất vui vẻ. Có Ngô Tử Nhiên nói nhiều tích cực chủ động nhiệt tình dẫn dắt, Ninh Vũ rất nhanh đã được bầy trẻ tiếp nhận, dù cho nó không nói chuyện với những người khác, một mình Ngô Tử Nhiên cũng có thể nói từ đầu đến cuối, đảm bảo không tẻ nhạt.

Cho nên tồn tại của người nói nhiều đôi khi cũng rất cần thiết mà. Đương nhiên là cũng phải tùy lúc nha.

Ngày kế, xuất phát từ việc chẳng có gì để làm, Lý Mộ Nhiên đồng ý yêu cầu của Ngô Tử Nhiên, nói một tiếng với Tống Nghiễn bèn dẫn sáu đứa trẻ trở về ngã năm bình địa. Cô không mang theo mấy người Cục thịt Trần là bởi vì mang người nhiều thì cự li dùng dị năng của cô sẽ giảm, với khoảng cách giữa thung lũng Hồ Lô với ngã năm bình địa thì trong vòng một ngày sẽ không đến được. Để bọn nhỏ ở bên ngoài qua đêm dĩ nhiên cô sẽ không yên tâm. Ngược lại cũng không phải tình huống khẩn cấp, những người khác đi cùng với đoàn xe vừa không có vấn đề gì lại vừa có thể giúp sức.

Khi về đến ngã năm bình địa, Trương Duệ Dương đang bị Quỷ Bệnh túm chặt, hình như gã đang nói cái gì đó. Nhóc con nhìn thấy đám Ngô Tử Nhiên xuất hiện, lập tức sướng đến phát rồ, nào còn nghe lọt Quỷ Bệnh nói gì được nữa. Tay ngắn chân ngắn của nhóc quơ loạn lung tung, rốt cục tránh thoát khỏi tay Quỷ Bệnh, đạp tuyết dày như một con gấu béo lùn chắc nịch vọt tới.


Sắc mặt Quỷ Bệnh không thay đổi nhìn bóng lưng nhóc, mãi đến tận khi phát hiện Ngô Tử Nhiên tựa hồ có xu hướng chạy tới thăm hỏi mình, phút chốc gã vội quay người cấp tốc rời đi.

Lý Mộ Nhiên chú ý tới tình cảnh này, thiếu chút nữa đã phì cười. Xem ra không chỉ một mình cô sợ cô bé lải nhải nói nhiều này đâu nhỉ.

Có bạn cũ, có bạn mới, Trương Duệ Dương không cô đơn nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng còn có thể nhắc tới Cát A Y, Hoắc Nhuệ và bé con Giản Giản, phần lớn thời gian nhóc đều vui sướng vô cùng. Đương nhiên, thời điểm không vui vẻ cho lắm cũng có, bởi vì mỗi ngày nhóc đều sẽ bị Quỷ Bệnh tóm chặt, phải đi học một ít thứ huyền ảo khó hiểu.

Trương Dịch biết chuyện này nhưng anh không ngăn cản. Cũng không phải anh đã đổi ý mà là mọi việc đều có lỡ như, anh lo lắng thật sự mai này ngộ nhỡ mình không ngăn cản được, ít nhất con trai cũng có chút vốn liếng để sinh tồn ở thế giới khác. Huống hồ, anh phát hiện Quỷ Bệnh chẳng hề ngăn cản những đứa trẻ khác cùng học. Chỉ có điều ai cũng ngồi không yên mà thôi, cho dù là Phó Đam lớn tuổi nhất tính cách trầm ổn nhất, sau khi nghe giảng hai ngày đã chuồn mất, rốt cuộc không xuất hiện nữa. Chỉ có đứa con ngu ngốc nhà mình mỗi ngày đều muốn đi học, đàng hoàng nghe xong, buổi tối trở về còn ngoan ngoãn ôn tập, khi cảm thấy bản thân đã nhớ kỹ rồi mới chịu đi ngủ.

Lẽ nào tất cả thật sự đã định trước? Có lúc nhìn bóng dáng nho nhỏ vì chưa cao lớn lên nhiều của Trương Duệ Dương ngồi bên ngọn đèn leo lắt, nghiêm túc mà đọc thuộc lòng, Trương Dịch đều sẽ không nhịn được tự hỏi như vậy.

Nhưng rất nhanh anh đã đẩy ý niệm này ra khỏi đầu, quyết định trong lòng anh không có một chút dao động. Không nỡ, lo lắng, hoài nghi… Quá nhiều lý do làm cho anh chẳng thể buông tay.

Ngoại trừ đau buồn âm thầm chôn ở đáy lòng này, ban ngày Trương Dịch vẫn rất bận rộn. Anh và những người khác đều phải đi xử lý thực vật biến dị trong ngã năm bình địa, chỉ để lại một phần thực vật có thể ăn và cách khu sinh sống khá xa, còn lại thì đều phải diệt trừ tận gốc. Ngã năm bình địa rộng hơn ngàn mẫu, công việc này không hề có chút thoải mái. Cũng may hiện tại ba miệng ăn nhà họ sống trong một ngôi nhà riêng, sau một ngày mệt nhọc, buổi tối còn có thể thân thiết với Nam Thiệu, vừa giải lao lại vừa gaiỉ tỏa áp lực, còn có thể duy trì tâm tình thoải mái.

Về phần Trương Duệ Dương, đương nhiên là nhóc ở một mình một phòng. Gian phòng nhỏ ấm áp, hơn nữa còn được dọn dẹp đẹp đẽ đáng yêu, rất được bạn nhỏ yêu thích, nhóc hoàn toàn không lưu luyến giường của hai người ba nữa. Ngô Tử Nhiên thấy căn phòng này một lần đã suýt chút nữa ăn vạ không chịu đi.

Phòng của Dương Dương là do Nam Thiệu bố trí, vì để có được không gian riêng với Trương Dịch, hắn cũng xem như đã liều mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận