Mạt Thế Chi Phế Vật



Edit: Cháo

Beta: Yến Phi Ly

"DD2"

Trương Dịch bỏ chút thời gian làm ra một cái mô hình.

Là một cái mô hình sa bàn rất to, bên trên dùng bùn đất, gỗ cùng với vật liệu từ thực vật biến dị mô phỏng núi sông rừng biển, từng hộp diêm to nhỏ tượng trưng cho các căn cứ, còn cái nhỏ hơn nữa thì là các khu dân cư. Mỗi nơi đều có biển tên, có căn cứ Hy Vọng, còn có cả căn cứ Nhữ Châu đã không còn tồn tại.

Trong mỗi căn cứ đều có người làm từ que diêm đơn sơ đứng thẳng, mà ở nơi hoang dã lại lít nha lít nhít che kín bởi que diêm zombie, thú biến dị làm từ bùn, cùng với cành lá các loài thực vật biến dị.

“Dương Dương, chúng ta chơi trò Người khổng lồ nhé, được không?” Sau khi đã làm xong tất cả, Trương Dịch gọi Trương Duệ Dương tới rồi nói.

Nghe thấy có trò chơi, Trương Duệ Dương đương nhiên rất vui vẻ, chỉ có điều sau khi nhóc nghe phân vai xong, cái mặt nhỏ bèn nhăn nhó.

Bởi vì Trương Dịch là người khổng lồ, mà nhóc lại là người diêm.

Lúc Trương Dịch duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng đè một cái khiến căn cứ Nhữ Châu biến thành phế tích. Trương Duệ Dương trợn mắt há hốc mồm, khi ngón tay Trương Dịch hướng về phía căn cứ Hy Vọng, nhóc rốt cục có phản ứng, vội vàng ôm lấy cánh tay của ba, không cho ba tiếp tục nữa.

“Ba chơi ăn gian, không được làm vậy!” Nhóc cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục.

“Ba không chơi xấu, là Dương Dương ấy. Dương Dương bây giờ là người diêm, cho dù con không muốn ba phá hủy căn cứ Hy Vọng, cũng chỉ được dùng người diêm ôm lấy tay ba thôi.” Trương Dịch miễn cưỡng cười, nhẹ nhàng nói.

Trương Duệ Dương nhìn người diêm đặt trong căn cứ Hy Vọng, lại nhìn sang ngón tay của ba, khuôn mặt nhất thời nhăn lại. Dù nhóc có ngốc thì cũng biết người diêm mà đụng tới tay của ba, nhất định sẽ bị đập vụn, còn ôm làm gì nữa.

“Ba Bí Đỏ, ba Dịch bắt nạt con kìa.” Cuối cùng, nhóc đưa ánh mắt cầu cứu nhìn sang Nam Thiệu đang xem trò vui bên cạnh.

Trương Dịch không để Nam Thiệu nói chuyện, mà nói với Trương Duệ Dương: “Dương Dương, con có nhớ lúc ở căn cứ thủ đô đã từng thấy một ngón tay rơi xuống từ trên trời không?”

Sao có thể không nhớ được chứ, hết hồn luôn ấy, nhóc còn tưởng là gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không nữa cơ. Trương Duệ Dương mơ màng gật đầu, không biết vì sao ba lại nói đến chuyện này.

“Đó chính là ngón tay của người khổng lồ.” Trương Dịch sợ thằng bé không hiểu, nói chậm từng chữ. “Căn cứ của bác Tống Đình ở Nhữ Châu. Lúc ngón tay kia rơi xuống, giống như ba làm như vừa rồi, đã nghiền nát toàn bộ người ở căn cứ Nhữ Châu, rất nhiều rất nhiều người phải chết.”

Việc này Trương Duệ Dương không biết, cũng không ai đi nói với một đứa bé. Mà Trương Dịch hiện tại lại không thể không nói, còn dùng một hình ảnh hết sức trực quan để nói cho nhóc hiểu.

Đương nhiên, một cái căn cứ bằng hộp diêm bị phá hủy đối với một đứa trẻ mà nói thì không có gì quá gây chấn động. Nhưng khi Trương Dịch viết chữ “Ba” lên một que diêm, cái khác viết “Ba Bí Đỏ” cùng với những cái tên khác quen thuộc với Trương Duệ Dương, ngón tay lại đè xuống ép căn cứ Hy Vọng cùng tất cả mọi người thành mảnh vụn, đứa nhỏ không thể không có cảm giác gì.

“Vậy chúng ta nhanh rời khỏi đây, mau đi trốn thôi.” Trương Duệ Dương bắt đầu cuống cuồng, rõ ràng đã nhập tâm.

“Trốn đi đâu? Nơi này? Hay là đây…” Mỗi lần chỉ vào chỗ nào, ngón tay Trương Dịch sẽ dễ dàng khiến nơi đó vỡ vụn, dù là núi hay là cây, thậm chí là zombie và thú biến dị.

Trương Duệ Dương kinh ngạc nhìn ba mình dùng một ngón tay phá hủy toàn bộ sa bàn, bỗng không biết nói gì, một lúc lâu nhóc mới lắp bắp hỏi: “Vậy… Vậy phải làm sao ạ?”

Trương Dịch rốt cục chờ được câu nói này của nhóc, nhưng không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại: “Lúc đầu con làm gì để ngăn ba lại?”

Trương Duệ Dương bị ba mình làm cho rối bời cả rồi, lúc này mất chút thời gian để nghĩ thì mới nhớ ra: “Như vậy ạ.” Tay nhóc ôm lấy cánh tay Trương Dịch, gần như treo trên đó luôn. “Nhưng con là người diêm, người diêm sao ôm được ba chứ?”

“Vậy thì khiến người diêm biến thành người khổng lồ giống như ba là được rồi.” Trương Dịch đưa ra đáp án. “Dương Dương có muốn biến thành người khổng lồ rồi đánh bại người khổng lồ kia, cứu ba cùng với cô chú và cả các bạn của con ra ngoài không?”

“Có ạ.” Trương Duệ Dương gật đầu không chút do dự. Đứa trẻ nào cũng có một giấc mộng làm anh hùng, nó cũng không ngoại lệ.

“Nhưng Dương Dương phải đến nơi khác mới có thể biến thành người khổng lồ, chỉ một mình Dương Dương thôi, không có ba, không có bạn bè bên cạnh con.” Trương Dịch lại bổ sung một câu.

Nghe đến đó, vẻ do dự xuất hiện trên khuôn mặt nhóc, xem chừng như muốn đổi ý.

“Nếu Dương Dương không muốn đi cũng được, chờ đến lúc ngón tay kia lại tới, ba người nhà chúng ta phải chạy thật nhanh, mặc kệ chú Béo của con, mặc kệ anh Bùi Viễn… bọn họ chạy không nhanh, ba Bí Đỏ của con và Ú Ú không mang được nhiều người đâu, dì Mộ Nhiên cũng không mang được mấy người, chỉ có thể để ngón tay kia….” Trương Dịch nào để nhóc đổi ý, anh tự bỏ thêm một mồi lửa.

“Con đi. Ba ơi, con muốn đi!” Trương Duệ Dương không đợi Trương Dịch miêu tả xong đã liên tục đáp ứng, “Vậy mọi người phải đợi con, chờ con biến thành người khổng lồ rồi sẽ quay lại cứu mọi người nhé.”

“Được.” Trương Dịch ôm chặt lấy con trai, ngửa đầu nhìn phía nóc nhà, đôi mắt anh chua xót không chịu được. “Ba chờ con về, tất cả mọi người đều sẽ chờ con trở về.”

Nam Thiệu đi tới, lặng yên ôm một lớn một nhỏ vào trong lòng.

***

Trận truyền tống được tạo ra ở sân sau nhà Quỷ Bệnh, gã cũng chẳng có ý định giấu Tần Tuyên, chung quy thì lúc truyền tống cũng sẽ khiến không gian dao động, dù có đá Già Thiên thì cũng không thể giấu được

Sở dĩ chọn nơi này, ngoài nguyên nhân gần và thuận tiện ra thì Quỷ Bệnh chắc chắn rằng chỉ cần gã không rời khỏi mảnh đất này, Tần Tuyên sẽ không gây ra động tác gì lớn. Dẫu sao chỉ cần Tần Tuyên còn chưa muốn dứt khoát giết chết gã thì hắn sẽ không nghiền nát căn cứ Hy Vọng như đã làm với căn cứ Nhữ Châu. Nhưng nếu tạo trận truyền tống bên ngoài căn cứ Hy Vọng, với khả năng của Tần Tuyên thì hắn không thể không biết mối quan hệ giữa Quỷ Bệnh và căn cứ, khi đó nói không chừng căn cứ Hy Vọng sẽ thành nơi trút giận của hắn.

Người đưa tiễn không tính là nhiều, nhưng cũng không ít. Ngoài tất cả những người nguyên gốc từ tiểu đội Dương Dương ra thì còn có Kiều Dũng, Thạch Bằng Tam, Từ Tịnh, tiếp đó là hai anh em Tống Nghiễn và Tống Đình, Đằng Tấn, Thẩm Trì, vv…vv, rồi còn có cả đám trẻ con nữa.

Chuyện này vốn không định để quá nhiều người biết, đặc biệt là những đứa trẻ này. Ai ngờ lúc ra cửa vừa vặn gặp Ngô Tử Nhiên đang chơi ở bên ngoài, Ngô Tử Nhiên hỏi bọn họ đi đâu, Trương Duệ Dương nói nhóc sắp đi đến thế giới của chú Quỷ Bệnh, Ngô Tử Nhiên lại hỏi có thể dẫn bé đi cùng hay không, đáp án đương nhiên là không thể. Vì vậy cô bé bèn khóc bù lu bù loa cả lên.

Khóc thì khóc, cô bé còn không quên triệu tập những đứa nhóc khác đi tiễn Trương Duệ Dương, vì vậy cuối cùng trong sân chen lấn một đám lớn nhỏ cao thấp.

Đương nhiên, sở dĩ đồng ý cho bọn họ ở đây là vì thương Trương Duệ Dương. Có lẽ chuyện này không thay đổi được gì nhưng ít ra ở thế giới kia khi thằng bé nhớ lại sẽ không quá cô đơn.

Mà Cục thịt Trần cũng đi tiễn đã khóc sướt mướt từ nãy tới giờ, y cùng với Ngô Tử Nhiên cứ như đang tranh xem ai khóc thảm hơn ai, hình ảnh kia vô cùng buồn cười, nhưng không một ai có thể cười nổi.

Trái lại Trương Dịch từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nhẹ trên mặt, ôm Trương Duệ Dương, chân bước về phía trận truyền tống vô cùng vững vàng.

“Mọi người đừng khóc, con sẽ về nhanh thôi.” Trương Duệ Dương an ủi hai người đang khóc chảy nước mũi kia, sau đó nhìn những người khác, cuối cùng ôm lấy mặt Trương Dịch, giọng đầy kiên định: “Ba đừng lo lắng, con lợi hại lắm. Chờ con quay lại cứu mọi người!”

Trương Dịch đau lòng như bị ngàn vạn mũi đao đâm nát, nhưng anh vẫn gắng mỉm cười gật đầu: “Được, ba chờ con.” Một đường tới đây, anh đã nhiều lần muốn đổi ý, nhưng thứ ngăn cản suy nghĩ này của anh không phải là sức mạnh của Quỷ Bệnh, cũng không phải bất kì nguyên nhân bên ngoài nào mà là vì anh muốn con trai nắm lấy tia hy vọng kia. Không chỉ vì tự do mà còn vì tương lai ngập tràn khả năng vô tận.

“Tạm biệt ba!”

“Tạm biệt ba Bí Đỏ!”

“Tạm biệt chú Béo!”

“Tạm biệt dì Mộ Nhiên!”



Trong tiếng nói tạm biệt liên tục của Trương Duệ Dương, trong tiếng khóc thút thít, trong lời căn dặn không ngừng của người lớn dành cho cậu bé, Quỷ Bệnh thả hòn đá lên vị trí mấu chốt của trận truyền tống, ngón tay bấm đốt, chỉ thấy một luồng sáng xám bạc như thủy ngân chảy xuôi vào hoa văn trên trận truyền tống. Khi toàn bộ trận truyền tống phát sáng, một cột sáng phóng lên trời, bao phủ vị trí Trương Duệ Dương đứng.

Tuy mọi người đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì vẫn không kiềm được nỗi kinh hãi.

Mãi đến khi thân ảnh Trương Duệ Dương nhạt dần, Cát A Y đột nhiên nhớ tới gì đó, vội lấy thẻ bài đeo trên cổ xuống, xông tới vươn tay đưa cho Trương Duệ Dương, trong miệng còn kêu vội: “Cầm! Cầm lấy…”

Trương Duệ Dương đưa tay qua đón.

Ngay lúc tay hai đứa trẻ chạm nhau, một cột sáng phóng lên trời, nháy mắt bao lấy Trương Duệ Dương cũng dính lây sang cả Cát A Y.

Mặt Quỷ Bệnh hơi biến sắc, muốn đưa tay ra nhưng không kịp.

Cột sáng xám bạc bay lên không tới một giây đã biến mất không thấy tăm hơi, mà biến mất cùng với nó còn có Trương Duệ Dương cùng với Cát A Y, ngay cả trận truyền tống cũng không còn dấu vết.

Mọi người giật nảy cả mình, dồn dập hỏi Quỷ Bệnh chuyện Cát A Y là thế nào? Trận truyền tống không phải chỉ có thể đưa một người đi hay sao? Thêm Cát A Y vào có gặp chuyện gì không? Việc đưa Dương Dương đi có bị thất bại hay không? Hai đứa trẻ liệu có gặp nguy hiểm về tính mạng? Ú Ú cũng sốt ruột đến kêu rít rít, nhảy quanh Quỷ Bệnh.

Lần đầu tiên sắc mặt Quỷ Bệnh trở nên khó coi thế này, không trả lời vấn đề của ai cả, gã nhanh chóng bấm đốt ngón tay. Qua một lúc lâu mới dừng lại, sắc mặt cũng không dịu đi là mấy, trái lại lộ ra chút kì quái.

“Cả hai đứa đều còn sống, cũng đã rời khỏi mảnh đất hoang phế này rồi.” Gã nói.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Trương Dịch vẫn nhìn chằm chằm Quỷ Bệnh, hỏi: “Có phải anh còn chuyện gì chưa nói không?”

Quỷ Bệnh nhìn anh, dừng một chút rồi mới trả lời: “Lệch khỏi phạm vi truyền tống lúc trước tôi đặt, con đường sau này sẽ khó khăn gấp trăm lần.” Gã vốn định trực tiếp đưa Trương Duệ Dương đến Thần Vực, như vậy sẽ đỡ mấy thứ phiền phức như phi thăng từ vị trí cấp thấp, hơn nữa đối với Trương Duệ Dương ngây thơ như tờ giấy trắng mà nói, có thể tu luyện trực tiếp tại Thần vực, cho dù đối với căn cơ hay là tốc độ tu luyện, các thế giới khác đều không thể nào so bì được. Đương nhiên, quan trọng nhất là tu luyện cần có tài nguyên, mối quan hệ, ở Thần Vực gã vẫn còn chút ít, nhưng ở những thế giới khác thì lại không thể làm gì được. Dù sao gã đã bước vào Thần Vực phải dùng đơn vị vạn năm để tính, cho dù có đi qua con đường gã từng đi thì từ lâu cũng đã là cảnh còn người mất.

Mọi thứ đều đang theo kế hoạch của gã, ai biết lại xảy ra bất ngờ như vậy, quả nhiên là người tính không bằng trời tính.

Mặt khác, còn một chuyện mà gã giấu đi để Trương Dịch không phải lo lắng bất an, chính là trận truyền tống kia chỉ có khả năng đưa đi một người, thêm một người kể cả là trẻ con cũng sẽ không gánh nổi, trở nên không ổn định, thậm chí là xé rách, không chỉ không thể truyền tống đến phạm vi định sẵn trước đó, mà còn khiến người được đưa đi gặp nguy hiểm. Một người đã không ổn, hai người lại càng không xong. Cho nên kết quả gã tính ra vừa rồi cũng không nhẹ nhàng như lời gã nói.

Hai đứa trẻ quả thực còn sống, nhưng là một xác hai hồn, chuyện này có nghĩa là một đứa đã bị khe nứt không gian xé nát, vốn đã chết rồi nhưng không biết sao vẫn giữ được hồn, gửi bám vào cơ thể đứa trẻ kia. Về phần tại sao lại xuất hiện tình huống như thế thì kẻ kiến thức rộng như Quỷ Bệnh cũng không nghĩ ra được nguyên nhân. Nhưng gã có thể đoán được thân thể đứa nhỏ bị xé nát là Cát A Y mà không phải Dương Dương. Bởi vì Dương Dương vẫn luôn tu luyện võ ngũ cầm, trình độ thân thể kiên cố dẻo dai vượt xa Cát A Y nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, nếu như bị Trương Dịch biết được, e là vẫn sẽ lo lắng muốn chết, cho nên gã lựa chọn giữ lại một phần sự thật.

“Còn sống là tốt rồi.” Nghe được đáp án, Trương Dịch rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm. Còn chuyện tu luyện hay cứu vớt trái đất gì đó, thực ra trước giờ anh chưa từng mong đợi điều này trên vai con trai mình, anh chỉ hy vọng con trai thoát khỏi cảnh lao tù này, dù bên ngoài có gian nan thế nào, nhưng ít ra còn có hi vọng.

Trên thực tế, những người cùng đi tiễn không mấy ai thật sự đặt hy vọng lên một đứa trẻ mới hơn sáu tuổi, với bọn họ mà nói, ngoài sự tò mò thì lo lắng càng nhiều hơn.

Cho nên, còn sống là tốt rồi, còn sống mới có thể có vô vàn khả năng.

- The End-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui