Nhan Thất vốn có thực lực Kim Đan, dù cho sau khi Cố Quân Ngôn dung hợp thực lực chỉ còn không đến một tầng của nguyên bản, nhưng vẫn trên cơ Diệp Tử Tân và Đường Thù xa.
Cố Quân Ngôn lại khắp nơi nhằm vào Đường Thù, Diệp Tử Tân hận không thể tự nhào lên lại ở dưới sự áp chế đẳng cấp chỉ như trứng chọi đá.
Môi dưới đã bị hắn cắn ra máu: “Ta nói hệ thống mi mau mau nghĩ biện pháp, ngươi chẳng phải là đại năng tu sĩ sao?!”
Hệ thống: Nhưng tui chỉ có một tia thần thức, làm sao giúp cậu?
“Mi không phải vẫn muốn Đường lão đại truyền thừa công pháp của mi sao? Người chết thì truyền thừa kiểu gì nữa!” Diệp Tử Tân khó thở trực tiếp phóng vào chính giữa Cố Quân Ngôn và Đường Thù.
Hệ thống: Nay chỉ còn một biện pháp, ta hoài nghi Cố Quân Ngôn mượn dùng lực lượng của không gian để khôi phục linh lực, chúng ta rút ma tính phong ấn trong cơ thể gã ra.
Lời này nghe vào tai như là rất đơn giản, nhưng cụ thể phải làm như thế nào? Diệp Tử Tân nhanh chóng đem Tiểu Bạch có ý đồ cắn Cố Quân Ngôn lại bị gã ném bay cất vào túi sủng vật, Minh Uyên kiếm xuất ra lại lần nữa chen vào giữa Cố Quân Ngôn và Đường Thù.
Nếu hắn đã cường thế chen vào phần cảm tình này, trên chiến trường sao có thể không có hắn tham gia?
Hệ thống: Hậu viện có một trận pháp có thể thông ra ngoài không gian trong giây lát, chỉ là trận pháp không đảm bảo nơi ra là nơi các cậu vào lúc đầu, cậu phải thận trọng lựa chọn.
“Còn lựa chọn nào tốt hơn không?” Diệp Tử Tân cắn răng thu hồi Minh Uyên lui mấy bước, cách đại môn chỉ còn mấy bước thì hô lớn: “Cố Quân Ngôn cậu nghe đây, là tôi câu dẫn anh ấy theo tôi, cậu nếu muốn báo thù cũng phải tìm đúng đối tượng.”
Cố Quân Ngôn nghe vậy quả nhiên dừng lại, con ngươi máu tươi vừa chuyển liền dừng ở trên người Diệp Tử Tân.
Tốc độ gã rất nhanh, so với Diệp Tử Tân toàn tốc còn muốn nhanh hơn nhiều.
Đường Thù sửng sốt liều mạng đi lên chặn lại, hoàn toàn không cho Cố Quân Ngôn có kẻ hở lao tới, bất quá hành động như vậy vừa lúc cho Diệp Tử Tân thêm thời gian.
Hệ thống: Thượng kiền vị, cửu bước bán……
“Nói tiếng người.” Diệp Tử Tân trên trán nổi gân xanh.
Hệ thống: Đi về phía trước, có một khối linh thạch cực phẩm bên cạnh hố!
…… Diệp Tử Tân theo lời tìm được một khối đá trong suốt góc cạnh rõ ràng, cầm vào tay còn có thể cảm giác được linh khí cường đại bên trong, thuần khiết khó gặp hơn nữa cuồn cuộn không ngừng, lúc Diệp Tử Tân cầm lấy, trong nháy mắt linh khí liền tự động theo huyệt vị dũng mãnh tràn vào trong cơ thể.
Bên cạnh linh thạch quả nhiên có một cái hốc to cỡ linh thạch, Diệp Tử Tân nhanh thả linh thạch vào, vừa khít.
Lập tức dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, tìm được một khối linh thạch cực phẩm ở hướng khác, bỏ vào hốc bên cạnh linh thạch.
“Nơi này sao không có linh thạch?” Diệp Tử Tân tìm được tiếp theo nhưng chỗ hốc đặt linh thạch lại không có linh thạch cực phẩm tương ứng.
Hệ thống: Trên tay cậu có hai khối linh thạch cấp thấp, có thể dùng để thay thế, bất quá trận pháp chỉ có thể có thời gian hơn một giây, trong một giây này cậu phải đẩy Cố Quân Ngôn vào bên trong trận pháp.
Lời Hệ thống vừa dứt thì Cố Quân Ngôn cũng vừa vặn gạt Đường Thù qua một bên xông vào.
Diệp Tử Tân nhanh tay lấy ra hai khối linh thạch, một khối bỏ vào hốc đặt linh thạch dưới tay mình, còn một khối khác đã không kịp đi qua đặt vào.
Vị trí đặt linh thạch vừa vặn là bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, Diệp Tử Tân dứt khoát bấm tay ném linh thạch vào vị trí cuối cùng.
Trận pháp khởi động, Cố Quân Ngôn đồng thời xông lên, trong lúc Cố Quân Ngôn còn đang sửng sốt Diệp Tử Tân ôm eo hắn cùng nhau nhảy vào trong trận.
Tổng cộng chỉ có thời gian một giây, đây là phương thức nhanh nhất hắn có thể nghĩ đến.
Lúc Đường Thù chạy tới còn không kịp bắt lấy góc áo hắn, liền thấy hai người ở trước mắt biến mất: “Diệp Tử Tân!”
Tịnh Tuệ chạy tới vừa lúc nhìn thấy Đường Thù đứng đó, trên cánh tay máu đang chảy nhiễm đỏ tay áo: “Đường thí chủ anh bị thương!”
Đường Thù không đáp lại mà siết chặt hai tay, ánh mắt nhanh nhạy đảo qua nơi đặt linh thạch, trong đó hai linh thạch cực phẩm vẫn tràn đầy linh khí phiếm lưu quang, mà hai khối khác đã hóa thành bụi……
“Nơi này là nơi nào?” Diệp Tử Tân đứng ở nơi bốn phía đều là hắc ám, dù cho xuất ra dị năng hỏa, cũng chỉ có thể nhìn được sự vật trong phạm vi một met vuông.
Mà bên cạnh hắn chỉ có Cố Quân Ngôn đang xụi lơ giống rối gỗ, từ khi Cố Quân Ngôn đến đây phát hiện linh khí cùng không gian đều không thấy, liền vẫn duy trì bộ dạng như vậy.
Hệ thống: Không biết.
Trận pháp nối với cửa ra cũng không phải nơi bọn họ đã đi vào, mà là một vị trí không biết tên, duy nhất đáng được ăn mừng là bọn họ còn chưa có rời khỏi vị diện này.
Diệp Tử Tân ngồi xổm xuống gãi gãi tóc, hắn đã thành công mang Cố Quân Ngôn đến đây, nhưng chính hắn trở về như thế nào.
Diệp Tử Tân lại thở dài đứng lên vươn tay với Cố Quân Ngôn: “Đứng lên đi, chúng ta đi tìm lối ra.”
Cố Quân Ngôn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt nhìn như mang theo hận ý khắc cốt, lại như có chút mờ mịt.
“Anh không giết em sao?”
“Giết cậu làm gì? Lão tử cũng không phải cuồng sát nhân!” Diệp Tử Tân sách một tiếng lười phản ứng tới Cố Quân Ngôn, trực tiếp nhằm về một phía mà đi, hắn mạc danh kỳ diệu chạy đến nơi này, nếu tìm không được đường về thì Đường lão đại phải làm sao bây giờ.
“Muốn đi thì theo tôi, nếu lạc đường lão tử cũng không quản.”
Cố Quân Ngôn nhanh chóng đứng lên đi theo Diệp Tử Tân, sát ý trong ánh mắt chậm rãi quay về bình tĩnh: “Vậy anh không sợ em khôi phục rồi sẽ giết anh sao?”
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội.” Diệp Tử Tân một tay giơ hỏa cầu, bộ dáng khi nói chuyện có chút không để ý, lại có tự tin tuyệt đối.
Cũng không phải hắn tin tưởng thực lực của bản thân gì, chỉ là có hệ thống ở đó, nếu ma khí của Cố Quân Ngôn bùng nổ, hệ thống có thể cảm giác được.
Bọn họ không biết trầm mặc đi trong hắc ám bao lâu, ánh mắt Cố Quân Ngôn lóe lên, lại khôi phục bộ dáng ngây thơ mà nhu thuận: “Anh vì cái gì muốn cùng hắn một chỗ.”
“Khi cậu gặp được một người, có thể vì hắn chết đi trăm lần mà không hối hận, hắn đồng dạng nguyện ý đối với cậu như thế.
Tín nhiệm hắn tựa như tín nhiệm bản thân, vì sao lại không bên nhau?” Diệp Tử Tân đi về phía trước nói một cách đương nhiên.
Cố Quân Ngôn theo bản năng nắm chặt nắm tay: “Nhưng anh biết rõ em……”
“Biết cậu cái gì? Cậu không yêu Đường Thù, đương nhiên càng chưa từng thích tôi không phải sao?” Diệp Tử Tân nâng tay đỡ nắm đấm của Cố Quân Ngôn đánh tới, dị năng hỏa dập tắt một lát lại sáng lên.
“Học trưởng, em nghe lời anh.” Cố Quân Ngôn chậm rãi thu hồi tay, giống như chưa có gì xảy ra.
Ánh mắt gã rất sáng, bên trong lời nói như có chút hương vị trêu đùa: “Em cũng không phải chưa từng thích anh.”
Diệp Tử Tân sờ sờ mũi, hắn cảm giác Cố Quân Nngôn không bình thường, hiện tại nhìn qua lại càng không bình thường: “Cậu đến cùng là Nhan Thất hay là Cố Quân Ngôn?”
“Anh đoán xem?” Cố Quân Ngôn nói xong liếm môi: “Học trưởng, anh có hay không cảm thấy nơi này rất nóng?”
Diệp Tử Tân là dị năng giả hệ hỏa, đối với độ nóng không mẫn cảm lắm, hắn mới đầu chỉ cho là Cố Quân Ngôn nói đùa, đến khi hắn quay đầu mới phát hiện Cố Quân Ngôn sắc mặt tái nhợt, trên mặt đã phủ đầy mồ hôi.
Diệp Tử Tân nhíu mi, hắn nhanh chóng cởi áo khoác, cũng không cảm thấy lạnh.
Cố Quân Ngôn cũng cởi áo khoác, có chút suy yếu nhìn Diệp Tử Tân cười cười, như là đang nói em không có lừa gạt anh.
Hệ thống: Các người vẫn đang đi xuống.
Này tựa hồ cũng không thể trở thành nguyên nhân nóng bức ……
Hệ thống: Tiếp cận địa tâm.
Diệp Tử Tân dừng cước bộ, chỉ do dự trong nháy mắt liền quay đầu đi trở về, hắn đối với địa tâm nửa điểm hứng thú cũng không có, hiện tại chỉ muốn trở lại mặt đất.
Hệ thống: Chờ một chút, cậu không cảm giác phía dưới linh khí càng ngày càng sung túc sao?
Diệp Tử Tân cũng có cảm giác như vậy, đó cũng là nguyên nhân hắn chọn đi hướng này, nhưng bây giờ hắn khẩn cấp muốn rời đi nơi này, trở lại mặt đất.
Hệ thống: Tui có thể cảm giác được phía dưới linh khí càng thêm đầy đủ, thậm chí vượt qua linh mạch.
“Thì sao?” Diệp Tử Tân khi vọt vào đại trận thậm chí không kịp quay đầu nhìn lại, cuối cùng chỉ có thể nghe thấy thanh âm của Đường Thù.
Hệ thống: Phía dưới nếu không phải linh mạch, rất có khả năng có liên quan đến linh vật các ngươi muốn tìm.
“Đây thật sự là lý do khiến người ta không thể cự tuyệt được rồi.” Diệp Tử Tân hít một hơi thật sâu, con đường phía trước cùng phía sau đồng dạng là một mảnh hắc ám.
Chẳng qua phía sau có thể trở lại thế giới hắn quen thuộc, còn phía trước lại hướng về nơi hắn không biết.
Một khi đã quyết định, Diệp Tử Tân không do dự nữa, hắn nói với Cố Quân Ngôn: “Hướng lên trên đi, cậu sẽ tìm được cửa ra.”
Biểu tình trên mặt Cố Quân Ngôn cương một chút: “Học trưởng, anh muốn em tự đi lên?”
“Tôi cũng không biết phía dưới sẽ có cái gì.” Thanh âm Diệp Tử Tân thực trịnh trọng đồng thời cũng như đang trần thuật một sự thật: “Tôi sẽ không phụ trách tính mạng của cậu.”
Cố Quân Ngôn cười khổ một chút: “Em hiện tại không có bất cứ năng lực gì, một mình đến thế giới tràn đầy tang thi mới là thật chịu chết.”
Cậu nếu biết sẽ có hậu quả như vậy, tại sao lúc trước lại xua đuổi người cũng mất đi năng lực.
Diệp Tử Tân trầm mặc một chút, dẫn đầu tiếp tục đi xuống, muốn đến địa tâm bọn họ đại khái còn phải đi lộ trình rất dài: “Đường là cậu tự chọn, cứ tùy ý.”
Cố Quân Ngôn không có nửa điểm do dự theo sau Diệp Tử Tân, khóe miệng chậm rãi câu lên, linh căn của hắn cũng đang chậm rãi khôi phục…… Chỉ là không biết lúc nào mới có thể khôi phục đến thực lực lúc ở trong không gian ……
Sở Mộ Hàm bay nhanh từ phòng trong ra, đây là tốc độ nhanh nhất của hắn sau mạt thế.
Từ khi hắn tiếp xúc với đan lô đến bây giờ, đây cũng là lần duy nhất hắn luyện thành đan, tuy rằng luyện ra bất quá chỉ là Tích Cốc đan hạ phẩm ……
“Lão đại đâu?” Sở Mộ Hàm dạo qua một vòng không thấy Đường Thù, chỉ có Trang Túc và Từ Tu Thành ở giữa sân.
Trang Túc chỉ chỉ cửa phòng đóng chặt: “Ở bên trong.”
Diệp Tử Tân ôm Cố Quân Ngôn nhảy vào trong trận đã qua hai ngày, Đường Thù mất một ngày cởi bỏ tất cả cấm chế trong không gian của Cố Quân Ngôn.
Không gian đổi chủ, đáng tiếc không có linh thạch y vẫn không thể khởi động trung gian đại trận.
Mà từ đó trở đi Đường Thù nhốt mình cả ngày, toàn bộ dùng cho tu hành, y bây giờ nguyên bản đã đến cảnh giới Luyện Khí viên mãn, chỉ kém một cơ hội có thể đột phá.
Đường Thù đẩy cửa phòng ra, biểu tình trên mặt y rất lạnh, mang theo ý lẫm liệt: “Sở tiên sinh, tôi cần ông giúp tôi làm một chuyện.”
Sở Mộ Hàm theo bản năng thu hồi tươi cười sung sướng trên mặt: “Nói đi.”
“Tôi cần ông giúp luyện một viên đan.” Đường Thù nói từng chữ: “Trúc Cơ đan.”
Tác giả có lời muốn nói:~[≧▽≦]~ vì thế không gian Tiểu Cố rốt cuộc biến thành của Đường lão đại ~~ vì thế Đường lão đại sắp bước lên đường truy thê dài dòng ~[ đánh ]┭┮﹏┭┮ kỳ thật cũng sẽ không quá dài……
Tiểu kịch trường:
Đường Thù giơ kiếm: Lão bà của ta đâu?
Diệp Tử Tân thả rắn: Vịt Donald nhà ta đâu?
Xuẩn tác giả bị trói đến góc hẻo lánh ┭┮﹏┭┮…….