Mạt Thế Chi Tồn Hoạt Độ Nhật

Sau khi mấy người trẻ tuổi thương lượng, quyết định nghỉ ngơi tại đây một đêm, buổi sáng ngày mai cùng nhau xuất phát, đến chỗ cần đến……

Nhậm Quảng Bách nhìn về phía anh trai, vừa rồi hắn nói đi theo hắn xuống dưới sẽ biết, kết quả vẫn chưa nhìn thấy cha mẹ đâu?

Nhậm Từ Nhạc đương nhiên phát hiện ánh mắt em trai, đối mặt với tầm nhìn ấy, thở dài: “Anh không biết cha mẹ ở đâu, nhưng anh đoán rằng họ có khả năng đã đi tìm chúng ta.”

“Vì sao lại nghĩ như vậy, cha mẹ còn lưu tờ giấy nhắn này?”

Nhậm Từ Nhạc cúi đầu, thấp giọng nói: “Trước khi xảy ra, họ có gọi điện thoại cho anh, anh không nhận được. Lúc sau nhận được tin nhắn……” Lấy di động ra, đi đến bên Nhậm Quảng Bách nói, “Em nghe đi.”

Nhận điện thoại, đặt ở bên cạnh tai, di động truyền ra thanh âm quen thuộc: “Từ Nhạc ngươi ở đâu ni? Cha và mẹ con ở G thị đều tìm không thấy em, nên đi trước, chúng ta đi khu 9 tìm em trai con, con nghe được nhắn lại sau đó cũng tới rồi cùng chúng ta hội hợp đi.”

Nghe xong, Nhậm Quảng Bách khó hiểu nhìn anh trai, đoạn giọng nói này không có vấn đề gì. 

Nhậm Từ Nhạc lại mở ra một đoạn nhắn khác: “Từ Nhạc à, chúng ta không kịp đi tìm em con, con nhớ kĩ phải đi tìm nó, sau đó dẫn nó tới…… Khoan…… Khoan đã…… Bà nó bà làm sao vậy…… Bà nó ơi!” Lúc sau chính là một đoạn âm kêu rè rè kết thúc.

Sau khi nghe xong, không chỉ Nhậm Quảng Bách mắt choáng váng, bốn người trẻ tuổi còn lại cũng đều trừng lớn hai mắt nhìn di động, đây…… đoạn nhắn này làm người ta cảm giác thật không thoải mái……

Nhan Hàn đứng bên người Nhậm Quảng Bách không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.

Nhậm Quảng Bách run nhè nhẹ nhìn anh trai, “Không…… Không thể nào, mẹ, mẹ có phải đã xảy ra chuyện không?”

Vẻ mặt Nhậm Từ Nhạc ngưng trọng, thở dài: “Anh cũng không biết. Cho nên anh đoán, giả thiết họ đi G thị tìm không thấy anh, nên quay đầu lại đi khu 9 tìm em, nên sẽ đi qua nơi đó……”

Hứa Thanh đứng ở một bên trả lời: “Từ G thị đi đến khu 9 phải đi ngang qua khu 13, khu 12, khu 11, khu 10 mới có thể tới khu 9.”

Nhậm Từ Nhạc gật gật đầu: “Cho nên anh đoán rằng, cha mẹ nếu phản hồi lại, nhất định đã đi qua vài toà khu trấn trở lên, nhưng là nghe ngữ khí họ hẳn là cách em không xa, nhưng lại không kịp đến, cho nên hẳn là đang ở……”

Nhậm Quảng Bách mở miệng: “Khu 11 hoặc khu 10.”

Nhậm Từ Nhạc gật đầu: “Đúng. Nhưng mà em cũng thấy được, cha mẹ cũng không ở khu 11, nói cách khác……”

Có khả năng là một nơi khác, chính là khu 10!

Hứa Thanh nhìn về phía Nhậm Quảng Bách: “Chúng ta vừa qua khu 10, sớm biết vậy khi đó dừng lại xem xét thì tốt rồi.”

Nhan Hàn mặt không biểu cảm, Quách Tuấn Kỳ nhảy dựng lên: “Qua chỗ đó đường đi rất khó, chạy trốn làm sao kịp!”

Quách Tuấn Kỳ nói những lời này chọc giận Nhan Hàn, Nhan Hàn quay đầu trừng mắt Quách Tuấn Kỳ, Quách Tuấn Kỳ sợ tới mức vội vàng ngồi xuống, khó hiểu không biết mình nói sai cái gì.

Bên kia thiếu niên tóc đỏ Hà Cố chú ý tới phản ứng của Nhan Hàn, nhướng mày, xem ra Nhan Hàn bảo hộ Nhậm Quảng Bách rất kic, lời khó nghe một chút cũng không cho phép nói. 

Nhậm Quảng Bách nghe Quách Tuấn Kỳ nói cũng cảm thấy có chút không thoải mái, chính xác thì bọn họ khi đó chạy trốn quả không kịp, nhưng nếu thực sự có hy vọng có thể cứu cha mẹ anh, anh nhất định không cho phép mình từ chối, mà lời nói của Quách Tuấn Kỳ làm anh hơi hơi có chút thất vọng.

Không có gì lạ, việc chạy trốn quan trọng nhất sao?

Nhậm Từ Nhạc thấy tất cả mọi người đều dời lực chú ý, khụ một tiếng, mọi người mới nhìn hắn.

“Cho nên anh nghĩ cái đích tiếp theo phải đến là khu 10, nghe cha nói, có lẽ là mẹ đã xảy ra chuyện, nhưng vô luận thế nào chúng ta đều phải đi xem……” Nhìn về phía Nhậm Quảng Bách, “Em thì sao? Muốn cùng bọn anh không?”

Nhậm Quảng Bách lập tức gật đầu: “Có, đương nhiên!”

Nhậm Từ Nhạc cười cười, lại nhìn về phía những người khác: “Còn các cậu, muốn cùng bọn anh đi không, dù sao khu 10 đã thành thành trì xác sống, không có lý do gì các cậu lại đi với nhóm bọn anh chịu chết cả, cho nên các cậu tự mình quyết định đi! Là ở hay đi, anh sẽ không trách của các cậu.”

Bốn người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau, Nhan Hàn dẫn đầu đứng lên, nắm tay Nhậm Quảng Bách, mặt vô biểu tình mà mở miệng: “Tôi muốn đi.”

Nhậm Quảng Bách thấy vậy cười cười, nắm chặt tay Nhan Hàn, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Còn lại bốn người, Hứa Thanh cũng đứng lên, có chút tự trách nói: “Thực xin lỗi! Ta muốn ở lại, bởi vì em còn chưa tìm được người nhà của em…… Có lẽ bọn họ ở đâu đó chờ em, cho nên……” Nhìn Nhậm Quảng Bách khom lưng, “Thật sự rất xin lỗi!”

Nhậm Quảng Bách phất tay, dìu cậu ta lên, nhìn cậu cười cười: “Lại không phải đại sự gì, không cần xin lỗi. Bọn anh đây cùng nhau nỗ lực, chúc em sớm tìm được người nhà của mình.”

Mũi Hứa Thanh đau xót, cảm động, dùng sức gật đầu: “Vâng! Chúng ta nhất định sẽ tìm được!”

Hà cố cũng đứng lên, đi đến bên người Hứa Thanh: “Em cùng cậu ta một nhóm!”

Hứa Thanh nghe xong, cảm động biến mất, có chút khó chịu trừng cậu ta: “Tớ muốn tìm người nhà, phiền cậu đánh rắm chi!”

Hà Cố cười đê tiện, khoác tay lên vai Hứa Thanh: “Đừng nói như vậy ~ chúng ta cùng nhau lớn lên, đều vượt qua ít nhiều sóng gió trắc trở! Người nhà cậu còn không phải là người nhà tớ sao~”

Mặt Hứa Thanh mặt đỏ bừng, không biết  là vì khác cái gì, nhảy tới mắng cậu thiếu niên, hai người bắt đầu cãi nhau.

Mấy người Nhậm Quảng Bách cũng không quấy rầy bọn họ, ngược lại hỏi Quách Tuấn Kỳ ngồi ở bên kia cùng nhocd ngốc manh đáng yêu Viên bình.

Viên Bình đứng lên, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Nhậm Từ Nhạc: “Em có thể cùng anh đi không……”

Nhậm Từ Nhạc nhướng mày, có chút kinh ngạc không ngờ Viên Bình sẽ nói như vậy, dù sao thì cậu bé là do hắn ngày hôm qua ‘ nhặt ‘ được, hơn nữa là cùng Hà Cố đi với nhau, theo lý hẳn là sẽ đi theo Hà  Cố mới đúng?

Hà Cố cũng nghe thấy, quay đầu tới: “Viên Bình cậu định như vậy?”

Hứa Thanh cũng nhìn lại: “Viên Bình cậu bất hoà với bọn tớ sao?”

Vài người nhìn quan hệ ba người bọn họ có chút khó hiểu, Hứa Thanh giải thích: “Kỳ thật bọn em đều là bạn cùng lớp, chỉ là em hôm trước đi tham gia thí nghiệm quan sát ở vườn kính, cho nên mới đi khu 9, em giống bọn họ, đều là học sinh mười một cao trung.”

Mấy người kia gật gật đầu, cái này mới hiểu được, hoá ra ba người là bạn tốt? Đây thật đúng là có duyên phận a!

Viên Bình nhìn Hà Cố cùng Hứa Thanh, có chút khó xử: “Thực ra là tớ…… Tớ……”

Hà Cố cùng Hứa Thanh thấy cậu ta như vậy cũng không miễn cưỡng nữa, gật gật đầu: “Được rồi, cậu muốn đi theo Nhâm đại ca cũng không sao, nếu là bọn tớ gặp cha mẹ cậu, bọn tớ sẽ nói cho bọn họ?”

Viên Bình nghe thấy hai chữ cha mẹ thit cứng đờ, cúi đầu, gật gật, “Ừ, phiền các cậu vậy.”

Một loạt phản ứng của cậu, không có ai nhìn thấy, mọi người chỉ nghĩ cậu nhát gan, đi theo Nhậm Từ Nhạc tương đối an toàn.

Vài người đều đã có quyết định riêng xủa mình, dư lại một người Quách Tuấn Kỳ là không có phản ứng.

Cậu ta gãi đầu, có chút bực bội: “Được rồi được rồi! Tôi và các người cùng đi, nhưng mà tôi chỉ ở ngoài thành, không vào thành đâu biết không?”

Bốn người Nhậm Quảng Bách liếc nhau, bất đắc dĩ. Được rồi, cậu ta muốn như thế nào liền như thế đó.

Cứ như vậy, bảy nam nhân quyết định đi con đường của mình, cũng quyết định tương lai mình.

Trời vừa sáng, Hà Cố cùng Hứa Thanh mang đồ ăn, nước, vũ khí, cùng một chiếc xe tốc động, hai người liền từ biệt vài người, bọn họ tính toán trước tiên đi vào trong khu 11 tìm xem, nếu không có, lại lên trên tìm, cho nên chờ sau khi bọn họ tìm xong khu 11, thì sẽ đi khu 10 đi tìm mấy người còn lại.

Còn lại vài người, Nhậm Quảng Bách, Nhan Hàn, Nhậm Từ Nhạc, Viên Bình và Quách Tuấn Kỳ không tính toán đi xe tốc động, không có phương tiện, quyết định tìm một xe ô tô cùng nhau lên đường, tìm trong khu 11 một lúc, cuối cùng tìm được một chiếc lên xe leo núi.

Mang đồ ăn, nước, vũ khí, may mắn cha mẹ Nhậm để đồ dưới căn phòng dưới lòng đất không ít, cho nên bọn họ thật ra không lo lắng là không đủ ăn. Sau khi chuẩn bị, Nhậm Từ Nhạc lái xe, Nhậm Quảng Bách ngồi bên cạnh, còn lại ba người ngồi sau, xuất phát!

Đi một lúc trên con đường cũ, rất nhanh đã ra khỏi khu 11. Bởi vì là ban ngày, hoạt động của xác sống càng thêm chậm chạm, so với bọn họ thật giống như học sinh mẫu giáo và người lớn.

Khu 11 cách khu 10 không còn xa, cách nhau là E thị nằm giữa, phải tới E thị trước mới đến khu 10, yêu cầu ba giờ hành trình mới có thể đến.

Dọc theo đường đi tất cả mọi người đều thực chuyên chú chú ý chung quanh, sợ xác sống đột nhiên xuất hiện, vậy không xong.

Nhưng thực may mắn, chỉ có tốp năm tốp ba mấy cái xác, bọn họ nửa đường có thể nghỉ ngơi một hồi, ăn uống no đủ, lại lái xe.

Ba giờ sau, rốt cuộc tới —— khu 10.

Khu 10 bọn họ sớm đã đi qua nhưng không hề để ý, hiện tại dừng lại nhìn kỹ, phát hiện khu 10 và khu 11 không giống nhau —— rất nhiều phòng ở đều đổ nát.

Đổi lại, ở trong khu 11, tuy rằng không có một bóng người và chỉ có xác sống, nhưng là các công trình kiến trúc tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì, có cũng là chai lọ đầy đất mà thôi. Nhưng khu 10, bọn họ lại thấy giống như bị người làm hỏng —— trước mắt đều ‘vết thương’.

Chỉ thấy phòng ở cửa sổ tất cả đều phá, mảnh nhỏ pha lê đầy đất cùng vết máu loang lổ; thi thể khắp nơi, nhưng phần lớn không phải bị cắn chết mà là bị đao cắm chết; mùi máu tươi phiêu tán ở không trung, lại không có hương vị thi thể thối rữa.

Điều này chứng mình cho cái gì?

Có người đã tới, còn giết không ít người.

Hơn nữa, mới vừa đi không lâu.

Năm người thật cẩn thận đem xe lái tiến vào khu 11, kỳ quái chính là, một cái xác sống cũng không có.

Tìm cái nơi an toàn dừng lại, Nhậm Từ Nhạc đề nghị vài người đi vào, vài người lưu lại trông xe cùng vật phẩm.

Quách Tuấn Kỳ dẫn đầu nhấc tay tỏ vẻ mình muốn ở lại, Nhậm Từ Nhạc gật gật đầu đưer Viên Bình cùng ở lại.

Đến ba người họ, mang ba cây súng, đạn, lựu đạn, đi vào.

Ba người động tác đều rất nhanh nhẹn, nơi này đi nơi đó nhảy, lật tung mỗi góc tìm, mỗi góc đều không tha, chỉ sợ cha cùng mẹ trốn ở chỗ nào không bị phát hiện.

Vòng một vòng, không có thu hoạch, ba người trở về nghỉ ngơi ăn uống, lại tiếp tục.

Lần này, lại phát hiện được vài thứ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui