Mạt Thế Chi Trùng Nhân Quật Khởi


Lôi trầm mặc đã lâu, hắn xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tường, thân thể vẫn luôn duy trì tư thế lúc đầu mới vào phòng hội nghị.

“Bọn chúng có vũ khí, ngồi ở trong cái mâm lớn biết bay, trên người mỗi quái vật đều cõng một cái hộp, chỉ cần nhấn sẽ có nhiều tia sáng phóng ra, một khi trúng vào người liền thủng một lỗ…”
“Chúng tôi bị đánh bại, rất nhiều rất nhiều bộ phận của trùng nhân đều không còn… Những quái vật kia vừa ra tay, dị năng chúng tôi liền mất đi, dị năng không có, thương thế nghiêm trọng khiến trùng nhân liên tiếp chết đi.


“Những trùng nhân lưu thủ ở Bermuda liền khuyên chúng tôi về trước, tại thời khắc cuối cùng hội hợp với bạn đời và hài tử… Chúng tôi có mấy nghìn trùng nhân, cuối cùng lại không có đến 100 người có thể chống đỡ đến cùng, vì không có dị năng chúng tôi không thể chữa trị được vết thương của mình.

” Con mắt còn lại của trùng nhân bị mù đột nhiên mở ra, đó là con ngươi màu đen như con người, lấp lánh, Lôi cũng không ngờ rằng vào lúc này mình còn có thể nhìn thấy được.

Tinh thần của hắn cũng không uể oải giống như trước nữa, đột nhiên tay chân có sức lực trở lại.

(Hồi quang phản chiếu ಥ_ಥ)
Sâu rau xanh cùng vài tên bác sĩ còn lại có chút ngơ ngác, một người trong đó đi thăm d, lúc chạm vào đối phương, cảm giác nhiệt độ cao muốn phỏng tay không khỏi cả kinh.

Băng đem tất cả những thứ này không sót cái nào thu vào đáy mắt.

“Chúc mừng Băng trở thành quản sự.

” Lôi cao hứng nói: “Tôi nghe nói lần này quân thượng ngài chọn được một nhân loại tốt, rốt cuộc cũng hoài thai có trứng, có thật không?”
Băng gật đầu, trên mặt lần thứ hai nở nụ cười tựa như thiên sứ, lần này ý cười của hắn thật sự xuất phát từ nội tâm.

“Đúng, đại nhân cuối cùng cũng có đời sau, chuẩn bị ngày mai cùng nhân loại kết làm bạn lữ.


Lôi cũng muốn hướng Băng cười một cái, nhưng tiếc rằng mặt hắn đã bị thương tổn quá nghiêm trọng, căn bản không thể làm được động tác này.

“Ngày mai?” Lôi kinh ngạc thốt lên: “Thật đáng tiếc, tôi suýt chút nữa là có thể tham dự được ngày kết hôn của quân thượng rồi… Quân thượng kết hôn, hẳn là vô cùng cao hứng, ngày mai quân thượng sẽ cười sao?”
Băng dùng sức gật đầu, trịnh trọng nói: “Nhất định sẽ.


“Kia, quân thượng nhất định là đang chuẩn bị cho lễ cưới rồi.


Băng ngẩn người: “…Đúng, đại nhân đang chuẩn bị lễ cưới, tiểu điện hạ rất nhanh có thể chào đời.


“Thật tốt.


Lôi nhẹ nhẹ đứt quãng nói gì đó.

Thân thể dựa vào vách tường từ từ trượt sang một bên, sâu rau xanh chạy nhanh tới tiếp đối phương, thời điểm trùng nhân cao to này ngã xuống, ánh sáng trong đôi mắt màu đen kia nháy mắt biến mất, lu mờ ảm đạm.

Rất nhanh, nơi đó đã không còn tiêu cự.

Ánh mắt lần thứ hai bị bóng tối bao trùm.

Sâu rau xanh ở gần nhất, lời nói nhẹ nhẹ của Lôi hắn loáng thoáng nghe được, hắn nghe được sâu trong lời nói của trùng nhân này còn là tiếc nuối cùng cô đơn.

“Ta thật sự muốn nhìn tiểu điện hạ ra đời một chút a…”
“Đáng tiếc, ta không còn có thể tiếp tục làm việc cho quân thượng, cầu mong kiếp sau ta, có thể…thành…trở thành con người, tiếp tục làm thuộc hạ của quân thượng lần nữa.

” Lôi nói xong một chữ cuối cùng, dứt hơi thở.

Thân thể nóng lên cũng nhanh chóng lạnh đi.

Sâu rau xanh chạm đến sau gáy của đối phương, nơi đó đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nữa.


“Hắn đã chết.

” Sâu rau xanh ngẩn đầu nói cho mọi người biết.

Hắn chỉ vào đôi mắt vẫn mở của Lôi, nhưng đã mất đi ánh sáng lộng lẫy trong đôi mắt, hoang mang nói: “Đại nhân, hắn chảy nước mắt.


Băng cùng mấy trùng nhân còn lại nhìn đôi mắt khôi phục thị lực trong thời gian ngắn ngủi, cho dù cơ thể khôi phục sự lạnh giá, không còn nhiệt độ như con người, trùng nhân này khi sống không rơi lệ, vậy mà sau khi chết lại rơi nước mắt.

Sâu rau xanh duỗi tay che lại mắt, đối phương vẫn lệ nóng doanh tròng, từng giọt chảy xuống.

“Hắn khóc rồi, vậy bây giờ hắn là nhân loại sao?”
Mấy trùng nhân hai mặt nhìn nhau, đối với nghi hoặc của sâu rau xanh, bọn họ cũng không biết nên trả lời ra sao.

“Chúng ta là dị loại.

” Băng nói.

Sâu rau xanh tâm tình nặng nề, hắn nhẹ nhàng đặt Lôi năm xuống đất, làm xong, đối phương đã mang đến rất nhiều thông tin hữu dụng, đã hoàn thành tâm nguyện hắn rốt cuộc cũng an tâm nhắm mắt.

Chỉ là, tâm nguyện cuối cùng của Lôi có lẽ khó có thể thực hiện được.

Dị tộc chính là dị tộc, sao có thể là người được chứ?
Nghĩ như vậy, sâu rau xanh cảm thấy tâm tình mình có chút nghẹn ngào.

Băng để hai trùng nhân bên cạnh đem Lôi đi an táng thật tốt, rồi trở lại phòng hội nghị, ra hiệu mấy bác sĩ trùng nhân ngồi xuống.

“Những trùng nhân trở về đó, bọn họ có thể sống bao lâu?”
Mấy bác sĩ trùng nhân cúi thấp đầu, trầm mặc không nói.

Con ngươi ôn hoà của Băng phóng ra từng đợt hàn ý quét mắt qua mấy vị ở đây, sâu rau xanh run cầm cập vuốt cánh tay.

“Không, không được ba ngày, không còn dị năng, lại bị thương nặng như vậy, trùng nhân chắc chắn phải chết.

” Sâu rau xanh cắn răng đem toàn bộ những chuyện cứ chặn ở ngực hắn nói ra.

“Có khả năng cũng giống như Lôi, mới trở về đã chết rồi, những vết thương kia không có cách nào trị liệu, năng lực tự chữa của trùng nhân cũng không có hiệu lực, nếu như xuất hiện càng nhiều quái vật hơn, tất cả trùng nhân chúng ta thật sự sẽ chết hết!” Sâu rau xanh cảm thấy điều này quá khó tiếp nhận nổi, cũng không quản Băng có thể sẽ phạt hắn hay không, ghé vào gần bàn, khó chịu xoa xoa mắt.

Xoa xoa một lát hắn phát hiện, có thật nhiều nước từ mắt chảy ra.

Hắn có chút kinh hỉ, lại có chút khổ sở.

Kinh hỉ là vì, hắn thế mà cũng có thể chảy nước mắt như nhân loại, mà khổ sở là, hắn chảy nước mắt là vì thấy hơn trăm trùng nhân cấp cao dùng phương pháp bất kham đó chết đi.

“Quân thượng ngài ấy…”
Tầm mắt Băng lạnh lẽo nhìn sâu rau xanh làm hắn hơi động cũng không dám.

“Quân thượng nhất định nói được làm được.

” Hơn nữa đã có nhiều trùng nhân chạy về như vậy, cũng khát vọng có thể ở giây phút cuối của sinh mệnh, gặp quân thượng lần cuối.

Trùng nhân đối với cường giả là thần phục tuyệt đối, từ khi sinh ra đã có loại sứ mệnh đặc hữu khắc trong xương tủy này rồi.

Bọn họ cam tâm tình nguyện vì một câu nói của quân thượng, xông pha chiến đấu, trả giá tình mạng, lại không dám làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào.

Lần này trở về, mặc dù là có được sự cho phép của hắn, nhưng không thể nhìn thấy quân thượng, cuối cùng vẫn có tiếc nuối.

Giờ này khắc này, Liêm đang lột xác bên trong sào huyệt phong bế của mình, tiến hành thời khắc khó khăn gian nan nhất của trùng tộc.


Tất cả trùng nhân, còn có nhân loại trong khu dân cư đều mong mỏi quân thượng có thể tỉnh lại
Nhạc Tử Mặc cũng đang cầu khẩn giống vậy.

Cậu không rõ lột xác rốt cuộc cần thời gian bao lâu, nhưng khi nhìn thấy trùng nhân có bộ dáng lo lắng bất an, bên trong khu dân cư lại tăng thêm thủ vệ lần nữa, tâm lý bắt đầu lo lắng.

Gần đây tinh thần của cậu có chút hoảng hốt, thấp thỏm lo âu, không biết có phải là do tin tức Arnold mang đến cho cậu hay không, hay bởi vì Liêm, cậu đã vài ngày nhiều đêm khó ngủ rồi.

Mặc dù bây giờ có thể thu gặt xương rồng bà hồi trước trồng được, còn có thể trồng trọt cây nông nghiệp mới, không cần sầu lo vấn đề thức ăn như trước cũng không giảm bớt được tâm tình bất an căng thẳng của cậu.

Từ ngày mang thai trứng, đến bây giờ đã là ngày thứ mười.

Không tiếp xúc với người ngoài, cũng không được tự do đi lại, Nhạc Tử Mặc chỉ có thể ở yên trong phòng ngủ cửa mình, ngoại trừ Arnold đến nói chuyện vài câu với cậu, cậu bây giờ có thể nói là nhàn đến hốt hoảng luôn rồi.

Vì vậy, cái trứng trong bụng kia liền trở thành đối tượng an ủi cậu, lúc không có gì làm, Nhạc Tử Mặc theo bản năng đi xoa xoa sờ sờ một chút, ban đầu cậu có hốt hoảng, coi như mặt ngoài bình tĩnh ra sao thì bên trong vẫn là chống cự, có thể dần dần, cậu nhận ra được có sinh mệnh trong bụng mình, cũng bắt đầu tiếp nhận nó.

Bây giờ, lại xoa xoa bụng, lúc nằm thẳng ở trên giường, hơi dùng sức ấn một cái, cậu có thể cảm nhận được trong bụng mình có một khối nhỏ lồi lõm, kích thước như hạt dẻ, ấm ấm mát mát một chút, hết sức thần kỳ.

Đây là con của mình sao?
Nhạc Tử Mặc hơi nghi hoặc một chút, đồng thời còn có chút ngạc nhiên.

Cậu từng nghe Liêm nói qua, trứng đều giống nhau sau 30 ngày có thể được sinh ra, sau 20 ngày sẽ có một đứa trẻ từ trứng này chui ra, bên trong có thể là đứa trẻ trùng nhân, còn có thể là đứa trẻ nhân loại sao?
Nhạc Tử Mặc phát hiện mình có chút mong đợi.

Suy nghĩ lung tung không mục đích nằm trên giường, nhóm nô lệ dùng lồng che khuất viên ngọc sáng lớn treo trên vách tường, trong phòng ngủ cũng ảm đạm xuống, khi Nhạc Tử Mặc sắp ngủ, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào náo động, tiếng hoan hô liên tiếp, vang vọng toàn bộ bên trong khu vực dân cư, Nhạc Tử Mặc bỗng nhiên tỉnh dậy, nhanh chóng từ trên giường chạy xuống, giày cũng không mang, cậu vừa vén rèm lên, liền thấy cửa gian ngoài được mở ra.

Cửa gỗ bị mở ra, là Liêm đã trở lại, y vẫn một thân màu đen, sải bước đi vào, khí tức quanh thân ẩn đi không ít, thu liễm sát ý lạnh băng cùng lãnh khốc đẫm máu, không như mấy ngày trước sát khí tràn ngập nữa, sự lạnh lẽo kia trên mặt cũng nhu hoà không ít.

Có một khoảng khắc, Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình đang hoa mắt.

Liêm, dường như đã cười với cậu.

Cặp mắt màu đen rút đi băng lãnh, được bao lấy bởi vô vàn ôn nhu và sủng nịch, còn có áy náy không nói ra được, tựa hồ như đang nói với cậu: Xin lỗi, tôi đã tới chậm.

Nhạc Tử Mặc đi chân đất một tay kéo mành, có chút ngơ ngác nhìn nam nhân có chút xa lạ trước mắt, chính cậu cũng không hiểu, vì sao khi nghe tiếng hoan hô ở bên ngoài, mình liền phản xạ có điều kiện mà chạy ra.

Giống như một đứa trẻ ở nhà chờ đợi ai đó về, khi nghe tiếng mở cửa liền vui mừng đi ra ngoài, như không thể chờ được nữa muốn lập tức thấy người mà mình yêu nhất
Liêm đứng trước mặt Nhạc Tử Mặc.

Cửa gỗ phía sau y đã đóng, ngăn cản vô số ánh mắt mong đợi nhiệt tình cùa vô số trùng nhân thuộc hạ, khiến cho vô số tiếng than thở cùng không cam lòng vọng đến.

“Tôi đã trở về.

” Liêm cúi đầu nhìn bạn lữ dưới thân không biết làm sao, lúc nhìn thấy đối phương đi chân đất, không khỏi có chút đau lòng.

Y ôm lấy bạn lữ còn đang ngây người, đi vài bước đã tới bên cái giường mềm mại thư thích, đem đối phương vững vàng đặt xuống.

“Tôi đã nói, sau mười ngày chúng ta liền kết hôn, tôi nói được làm được.

” Đại nam nhân như vậy, lúc ngoan cố lại như một đứa nhỏ vậy.

Nhạc Tử Mặc nắm một góc chăn đệm, trong lòng hơi nóng nóng, đôi mắt không biết sao có chút căng đau, cậu gật đầu: “Tôi biết, anh khẳng định có thể làm được, anh cũng có nói, anh là cha của bé con.


“Em rốt cuộc cũng thừa nhận rồi.


” Sắc mặt lãnh khốc trước kia của Liêm không còn, giọng nói có sự kinh hỉ không thể bỏ qua.

Liêm tinh thần sáng láng, y bó chăn mỏng quanh Nhạc Tử Mặc thật tốt, cuối cùng liền vuốt ve bụng bạn lữ, không chống cự như trước, lần này bạn lữ một chút cũng không có không thích.

“Rất khoẻ mạnh, sức sống cũng rất ngoan cường, sau này nhất định là một bé con cường tráng.

” Liêm lưu luyến thu tay, thân mật đụng trán đối phương một cái.

“Ngủ một giấc thật ngon, hết thảy đều có tôi đây, đừng lo lắng.

” Nói xong, người này cúi người xuống, đôi môi lạnh lẽo nhẹ chạm vào trán Nhạc Tử Mặc, rất nhanh liền rời đi.

Sờ sờ trán, Nhạc Tử Mặc nhìn Liêm nhanh chóng rời đi.

Âm thanh bên ngoài cũng đã biến mất.

Tựa hồ lúc nhìn thấy Liêm, tâm cậu cũng dần an ổn, nhắm mắt lại, Nhạc Tử Mặc rất nhanh đã ngủ say.

Mà một bên khác.

Một khắc bước ra từ phòng ngủ, nam nhân cường đại nhất trong khu dân cư lần nữa khôi phục lại sát khí cùng lạnh lùng, loại đẫm máu lạnh thấu xương lúc này so với bất cứ lúc nào đều mãnh liệt hơn, khí thế mạnh mẽ không che giấu nữa toàn bộ giải phóng làm tất cả trùng nhân theo bản năng làm ra tư thế thần phục.

Đây là quân thượng của bọn hắn.

Là trùng nhân cường đại nhất trong khu vực dân cư.

Là đối tượng bọn hắn cam tâm tình nguyện mà cống hiến sức mình!
Quân thượng lột xác thành công, dị năng đã cường đại hơn lần nữa, tất cả trùng nhân đều vui sướng không cùng, sự kích động cuồng nhiệt này làm cho mỗi trùng nhân như được truyền cho sức mạnh, phấn chấn lòng người.

Bằng cùng Phong Nhẫn trước tiên đi tới bên này, thấy khí thế tràn ngập trên người quân thượng, trong lòng nghiêm nghị.

Trùng nhân cấp sáu.

Trước kia, trong toàn Thác Trạch Mộc, số lượng có thể đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có Hắc Vũ quân thượng, hiện nay quân thượng ngay lúc này thành công lột xác, không uổng những chờ đợi cùng dày vò đã chịu đựng.

“Chúc mừng quân thượng.

” Băng cười tủm tỉm chúc mừng.

Liêm khẽ gật đầu, dẫn tất cả trùng nhân tới phòng hội nghị trước, hết thảy trùng nhân cấp cao trong khu vực dân cư đều đã an vị, những trùng nhân còn lại kiên nhẫn ngồi canh bên ngoài.

Phong Nhẫn báo cáo một ít chuyện trong khu dân cư xong, Băng bắt đầu báo cáo tin tức từ Bermuda, còn có một ít đại sự ở những dị tộc khác.

“Có một đám xâm lấn mới lần nữa xuất hiện ở Trái Đất, bọn họ có vũ khí tiên tiến, có thể hấp thụ dị năng của dị tộc, vô cùng mạnh mẽ.


Tất cả trùng nhân cấp cao đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Các nơi ở toàn cầu, đã bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian mới, số lượng lỗ đen đang gia tăng, rất có thể sẽ có càng nhiều kẻ xâm lấn công chiếm Trái Đất.


Băng dừng một chút, ánh mắt quét một vòng quanh mấy trăm trùng nhân cấp cao trong phòng họp.

“Đầu tiên, tôi sẽ nói một chút tình huống bên trong liên quan đến bốn bộ tộc.

Dị tộc đã không thể chung sống hoà bình nữa, đã có sự rung chuyển sinh ra ở Hải dương tộc, có liên quan đến chuyện Thánh tử của bọn họ, nên tộc Giao nhân đã phát ra công kích đối với chúng ta, Phi vũ tộc cùng Thân thảo tộc cũng bắt đầu nội loạn, mà nhân loại tựa hồ đang bí mật làm chuyện gì đó, mọi người nhất định tùy thời đều phải sẵn sàng.


Nhân loại chuẩn bị làm chuyện gì, thực ra phần lớn trong lòng trùng nhân đều biết rõ, chỉ là chuyện này còn liên quan đến lợi ích cá nhân của mỗi một trùng nhân, nên Băng không nói rõ ràng, chỉ mơ hồ nói qua.

Hơn nữa nội loạn trong bốn đại tộc, chủ yếu vẫn là do nhân loại gây xích mích.

Mà khi lớp mặt nạ xấu xí này bị xé mở, e rằng hết thảy trùng nhân cũng không muốn tiếp nhận, bất kỳ trùng nhân nào cũng sẽ không đứng ra nói rằng, bạn lữ nhà mình là nội gián, là kẻ phản bội, nghĩ muốn lật đổ dị tộc, muốn giết hết tất cả dị tộc.

Loại xoắn xuýt cùng mâu thuẫn này, làm trùng nhân rất mê man.

“Hiện tại chúng ta không chỉ có loạn trong, mà còn có giặc ngoài, thế nhưng mọi người không cần lo lắng, có quân thượng dẫn dắt, mọi người nhất định sẽ bình an vô sự.


” Băng hùng hồn nói.

Những trùng nhân cấp cao đang ngồi ở đây, có người đi theo, có người ủng hộ, cũng có đại tướng trùng tộc, bọn họ đối với quân thượng cấp sáu hôm nay rất sùng bái, về nội loạn, ngược lại bọn họ cũng không lo lắng, quân thượng vẫn luôn dẫn dắt bọn họ nhiều năm, chưa từng thất bại, song lần này có trùng nhân từ Bermuda chạy về còn mang theo vết thương khó có thể chữa trị kia đã để lại ấn tượng sâu sắc khó phai trong lòng rất nhiều trùng nhân.

Cả người phía trước phía sau đều là lỗ thủng, diện tích thương tổn lớn, dị năng biến mất, không còn năng lực tự chữa mạnh mẽ nữa.

Cho dù mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân chết đi, cái loại ngồi chờ đợi tử vong đến kia thật sự làm trùng nhân hãi hùng khiếp vía một trận
“Nhưng mà đại nhân, nếu như kẻ xâm lấn kiểu mới kia lại đến lần nữa thì sao?” Con số khổng lồ mà dị tộc chết ở Bermuda đều đã truyền đến tai mỗi sinh linh.

Tất cả sinh linh, đều đang ngàn cân treo sợi tóc.

“Hơn nữa hiện tại không chỉ có ở Bermuda, mà ngay cả những chỗ khác cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt không gian rồi, không ít dị tộc và nhân loại bị cuốn vào trong, đều tan xương nát thịt…”
Rất nhiều trùng nhân đều chưa từng đến Bermuda, căn bản không rõ ở đó có gì, nhưng mà vết nứt không gian mới đột nhiên xuất hiện, rộng mấy ngàn mét, từ mặt đất, nó vẫn đang kéo dài đến bầu trời, giống như đang xé rách thành lỗ hổng, một mảnh đen tối, mang theo lực hấp dẫn cực lớn, hút mọi thứ xung quanh vào, xoáy nát thành bột mịn.

Cảnh tượng như vậy quá đáng sợ, không hề có dấu hiệu phát sinh, vết nứt nuốt chửng sinh mạng, không ai có thể dự đoán được điều này.

“Tận thế đến nếu đã cho dị tộc chúng ta sinh sôi phát triển, chúng ta càng phải lội ngược dòng, không thể lùi bước, chúng ta từng có thể đánh bại bọn chúng, sau này cũng có thể hoàn toàn đuổi chúng cút đi!”
“Không phải kẻ xâm lấn quá mạnh mẽ, mà là chúng ta phát triển quá chậm.


Thanh âm lạnh như băng của Liêm truyền vào tai mỗi một trùng nhân, rõ ràng, vang dội, tất cả trùng nhân lập tức bình tĩnh lại, lẳng lặng nghe, ghi tạc trong lòng.

“Chỉ có mạnh mẽ hơn chúng ta mới không bị đào thải.


“Đúng vậy, quân thượng!” Hết thảy con mắt của trùng nhân đã đỏ ngàu trả lời.

“Đây là thử thách của địa cầu cho dị tộc chúng ta! Chúng ta nhất định phải vượt khó tiến lên, đánh bại tầng tầng cửa ải, chúng ta mới có thể tiếp tục ở trên vùng đất này!”
“Ta cũng đã từng là một trùng nhân cấp một, hiện nay đã cấp sáu, ta có thể làm được, các ngươi cũng có thể làm được!”
“Chúng ta có thể!” Mọi trùng nhân hô to hò hét.

“Đuổi kẻ xâm lấn đi, mảnh đất này là của chúng ta!”
“Đuổi đi!! Đuổi đi!!”
Thống nhất tuyên cáo mạnh mẽ dữ tợn, dưới sự kích động cùng mê hoặc của lãnh đạo, nguyên bản sẽ làm một đám dị tộc càng hùng tâm tráng chí, dã tâm bừng bừng.

*Hùng tâm tráng chí có nghĩa là vừa quả cảm vừa có ý chí mạnh mẽ.

Giống như thú hoang có ý thức lãnh thổ, không biết phân rõ phải trái chỉ biết cướp đoạt đã in sâu vào đầu bọn họ, lãnh thổ bị xâm phạm tất nhiên không thể bỏ qua, mặc cho tan xương nát thịt cũng không cam lòng lùi bước.

Có mấy lời nói của Liêm, những trùng nhân này tin chắc, bọn họ vẫn sẽ là chủ nhân của khối lãnh địa này, dù có đại chiến sắp xảy đến, có sự hứa hẹn của cường giả, một đám tạm thời yên ổn, không lại nóng nảy bất an nữa.

Giải quyết xong vấn đề nội bộ, Liêm mang theo Băng quản sự và một ít trùng nhân cấp cao đi tới nơi ở của những trùng nhân bị thương nghiêm trọng từ Bermuda trở về.

Hơn một trăm tên trùng nhân trở về mới chỉ một ngày, đã chết đi một phần ba, trong đó đều là trùng nhân có bạn lữ và hài tử, hoặc là thị quân, cố gắng chống đỡ trở về, có mấy trùng nhân mới trò chuyện cùng người nhà vài câu đã vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Thời khắc này, bất kể là đã từng chán ghét nhau, hoặc là không thích nhau, hoặc là không vừa mắt nhau, hoặc là giúp đỡ lẫn nhau, hoặc là hoà hợp yêu nhau, dù là dị tộc hay là nhân loại, đều động tâm, vẻ mặt bọn họ tràn đầy bi thương và khổ sở.

Mà những bạn lữ cùng hài tử của trùng nhân, khi nhìn thấy người đàn ông bầu bạn cường đại ngày xưa của mình ngã xuống, bọn họ khóc vô cùng thương tâm.

Hận thù có thể kéo dài vô hạn, nhưng lúc nhìn đối phương chết đi, đều biến mất sạch sành sanh, lúc này, cảm xúc không cam lòng, oán hận, cừu thị, vẻn vẻn chỉ còn là muốn nói lời xin lỗi với đối phương ngay thời điểm sắp chết kia, luyến tiếc, ta không muốn chết, nếu như ta là người, ngươi có phải sẽ yêu ta không?
Trong nháy mắt mọi thứ đều như bị tan vỡ biến mất toàn bộ.

Liêm hiện tại đang đứng ở chỗ ở của một trùng nhân, là một nhà bốn người trước kia rất hài hoà, lúc Liêm mới đi vào đã phá bầu không khí trong này, trong nhà có hai đứa bé, một là nhân loại nắm giữ dị năng, đã mười lăm, mười sáu tuổi, đứa bé trai đó quỳ gối trước mặt trùng nhân đã chết, quật cường cắn răng, con mắt hồng hồng.

Nhỏ hơn là một bé trai trùng nhân, đang gào thét tê tâm phế liệt, nơi đó còn có một nam nhân, chủ nhà, là một gã nam nhân trung niên chừng năm mươi tuổi, hắn ngơ ngác ngồi dưới đất, khoé mắt còn vết tích hai dòng lệ.

Trong thời gian ngắn như vậy, trùng nhân chết rồi, sinh mệnh bạn lữ không còn cộng hưởng được nữa, nhân loại đã khôi phục lại tuổi thọ ban đầu của mình.

Giây trước nam nhân vẫn là dáng dấp trẻ tuổi, giây sau, trùng nhân của hắn tại nhà chết đi, dung nhan bạn lữ nhân loại nháy mắt đã già đi.

Đồng thời già đi, không chỉ có mỗi túi da, mà còn có trái tim bị thương kia.

Tiểu trùng nhân hoàn toàn không hiểu vì sao cha mình làm sao lại già đi như vậy, tóc tai điểm bạc, nếp nhăn trong nháy mắt đã đầy gương mặt trẻ tuổi kia, ngay cả da dẻ cánh tay cũng bắt đầu khô héo khó coi như vỏ cây, nó vừa mờ mịt vừa sợ, kêu to thảm thiết đừng chết mà đừng chết mà, thanh âm non nớt, lại thê lương như thế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận