Mạt Thế Chiếm Hữu


Trong phòng họp, bầu không khí hất sức nghiêm túc.
"Theo thông tin thu thập được, việc kìm chế các tiểu đội sinh tồn ở căn cứ thành A của quân đội tương đối non trẻ, các tiểu đội này thường xuyên ỷ vào thế lực mà đi ức hiếp những người độc hành.

Tình hình bên đó rất hỗn loạn, cướp bóc, xâm hại tình dục, đánh nhau, ngày nào cũng có.

Nếu cao tầng không đưa ra biện pháp mạnh thì chắc chắn không sớm thì muộn cũng sẽ đổ vỡ." Mộ Nhân cầm một xấp giấy, thần tình nghiêm túc nói.
Mộ Nghĩa hàng mày nhíu chặt: "biện pháp mạnh thì chắc chắn không khả thi rồi.

Bên phía cao tầng căn cứ thành A chưa đủ tiền vốn để đem toàn bộ căn cứ thanh trừng sạch sẽ.

Những cái ung nhọt đó vẫn cứ nhứt nhối.

Bởi vì bọn họ không có cách giải quyết nào vẹn toàn nên gần đây cứ liên tục cho người sang trang viên đề nghị chúng ta gia nhập thế lực của bọn họ."
Mộ Hàn: "chật, mời chúng ta tới thay bọn họ hốt rác kiêm bảo tiêu à, nằm mơ cũng đẹp đấy."
Mộ Việt nói thêm: "đúng vậy, thật là không thể đo được độ dày da mặt của bọn họ.

Dù bị chúng ta từ chối rất nhiều lần mà vẫn cứ bám riết không buông.

À, mà gần đây cũng có một số tiểu đội sinh tồn tìm đến xin giáp nhập, nhưng xét thấy nhân phẩm của bọn họ đều rất tệ nên tôi đã từ chối toàn bộ."
"Đáng lẽ phải đập một trận tơi tả rồi mới thả đi chứ." Mộ Hàn tỏ vẻ tiếc nuối nói.
"Tình hình tang thi thế nào?" Mộ Đình Phong nảy giờ luôn im lặng lắng nghe lúc này mới lên tiếng.
Mộ Nhân xem xét tư liệu trên giấy, nghiêm mặt báo cáo: "đã xuất hiện tang thi cấp bốn ở phụ cận thành W."
Lời này vừa ra liền vấp phải sự kinh hô của mọi người.
"Cấp bốn? Không nhầm chứ?"
Mộ Nhân lắc đầu: "không nhầm, đây là thông tin chính xác được công bố từ phía quân đội."
Sắc mặt ai nấy khi nghe đều sa sầm.

Thông tin mà quân đội công bố có độ chính xác tương đối cao.
"Tốc độ tiến hóa của tang thi thật kinh khủng." Mộ Trí cảm thán.

"Chúng ta hấp thụ nhiều tinh hạch như vậy nhưng thực lực chỉ mới dừng ở cấp ba, lão thiên gia đúng là bất công."
"Đúng vậy, xem ra từ đây đến lúc yên ổn còn một chặng rất gian nan."
Trong khi mọi người đang bất ổn với tình hình hiện tại, Mộ Đình Phong vẫn ung dung, thản nhiên như không có gì.

Y nhàn nhạt nói: "Tiếp tục triển khai kế hoạch mở rộng quy mô đội ngũ và hoàn thiện hệ thống quản lí, còn lại nếu không có vấn đề gì thì kết thúc tại đây."
Cuộc họp kết thúc chóng vánh như thường lệ.

Mọi người lục tục rời khỏi phòng, ai làm việc người nấy.
Mộ Ngôn sau khi rời khỏi phòng họp liền đi tới sân tập luyện.

Sân huấn luyện dành riêng cho chó cũng nằm tại khu vực này.
Vừa thấy bóng dáng của cậu, Bá tước liền dùng bốn chân ngắn ngũn của nó phi nước đại xông tới, nhảy lên người Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn giang tay tay đón nó, bế bổng nó lên.

Đuôi nhỏ của Bá tước điên cuồng lắc qua lắc lại, đầu ủi ủi vào lồng ngực cậu, cầu vuốt ve an ủi.
"Mới mấy ngày không gặp, nhóc đã béo lên như vậy sao!" Mộ Ngôn vừa vuốt lông nó vừa nói.
Đáp lại là vài tiếng gâu gâu non nớt như đang nói: ta rất lợi hại phải không.
Cậu vuốt ve Bá tước một hồi, bỗng cảm thấy có điểm kì lạ.
Xung quanh người Bá Tước hội tụ một làn linh khí mỏng manh, đang từ từ thẩm thấu qua lớp da lông thâm nhập vào bên trong cơ thể nó.

Quá trình này rất khó nhận biết nhưng do Mộ Ngôn có tinh thần lực thâm hậu nên vẫn dễ dàng nhận ra.
Mộ Ngôn trong đầu nảy lên chút suy ngẫm.

Rồi cậu dùng tinh thần lực của mình nhẹ nhàng thăm dò vào vân trong cơ thể của Bá tước.

Bá Tước một bộ vô tri khờ khạo, không có chút phản kháng nào, để mặc cậu công thành đoạt đất trong cơ thể nó.
Tinh thần lực đi một vòng thăm dò các kinh mạch, cậu phát hiện trong những kinh mạch đó có một dòng tinh thần lực yếu ớt của Bá tước đang chảy xuôi.
Mộ Ngôn trong lòng bỗng sinh vui vẻ, rồi cậu đem sợi tinh thần lực của mình thăm dò lên trên đầu của nó.

Không ngoài ý muốn phát hiện ra tinh hạch của Bá tước đang chầm chậm xoay, từng chút một chuyển hóa linh khí hấp thụ được thành tinh thần lực.
Tuy tinh hạch này còn rất nhỏ, màu sắc cũng chưa rõ ràng, chứng tỏ cấp bậc còn chưa đến cấp một, nhưng có thể khẳng định một điều, Bá tước là tiến hóa cẩu.
Kiếp trước cậu chỉ nghe nói động vật bị biến thành tang thi, chứ chưa từng nghe việc chúng cũng có thể tiến hóa, có dị năng như con người.
Điều này quả thật rất tốt.
Không biết trong tiểu đội liệp cẩu còn thành viên nào tiến hóa nữa hay không a.
Mộ Ngôn đè xuống tâm trạng mừng rỡ, hí hửng ôm theo Bá tước đi tới khu vực huấn luyện dành riêng cho chó.
Vừa thấy cậu tới, những chú chó khác liền phát hiện ra cậu, ồn ào chạy tới.

So với lần đầu tiên gặp thì chúng đã khác rất nhiều.

Mỗi con đều rất trọng, bộ lông dài sạch sẽ mướt mát, và đặc biệt rất khôn lanh.
Hai chú chó lớn thân thiện ùa tới liếm lên tay Mộ Ngôn, bộ dáng uy vũ lấy lòng cùng với đàn con ríu rít khiến cho cậu không khỏi liên tục bật cười thành tiếng.
Lê Viên cũng đứng gần đó, thấy Mộ Ngôn liền nhanh chân bước tới, lau lau mồ hôi trên trán, hỏi thăm.

"Ngôn ca hảo, mọi người họp xong rồi sao?"
Mộ Ngôn khẽ ừ một tiếng: "đã họp xong rồi, tôi buồn chán quá, không còn việc gì để làm nên ra đây xem chúng một lát."
Sau một khoảng thời gian được các bậc thầy chỉ dạy, Lê Viên dường như trở thành một người khác.
Thân hình của hắn rất cao, Mộ Ngôn chỉ đứng tới mép tai hắn là cùng.

Cơ bắp nảy nở, vai rộng eo thon, vòm ngực rắn chắc, quả là một thân hình khiến người ta ghen tị.

Kết hợp với diện mạo sáng sủa, điển trai cùng với hương vị thanh xuân tươi mát, nếu còn ở thời bình hẳn có thể debut làm minh tinh tỏa sáng trên sân khấu được rồi.
Tiếc thay hiện thời chỉ có thể bị mạt thế mài rồi lại mài.
Mộ Ngôn vuốt ve lông của các chú chó, hỏi: "cậu đang làm gì ở đây vậy?"
Lê Viên vặn vặn vai, trả lời: "em vừa mới tập luyện buổi sáng xong, đến đây chơi một chút, vừa hay gặp anh cũng ở đây."
"gần đây vẫn chăm chỉ luyện tập với Mộ Nhân thúc chứ?" Mộ Ngôn mỉm cười, hỏi thăm.
Lê Viên gật đầu, cười đến hai mắt híp lại, nói: "tất nhiên rồi ạ, em còn chưa học hết bản lĩnh của thầy ấy đâu.

Mà gần đây ít thấy anh đến sân tập luyện, anh không tính bỏ bê luyện tập đấy chứ?"
"Anh đây đánh tang thi cũng luyện tập được rồi."
"Haha thật lợi hại a, xem ra anh đã xuất sư rồi, Mộ Nhân thúc sẽ hãnh diện lắm đây."
Nghe vậy, thân thể Mộ Ngôn thoáng khựng lại, cậu nhìn Lê Viên.

Nước mắt có xu hướng chảy ngược vào tim, cậu khẽ nói: "không, anh chỉ từ bể khổ này chuyển sang bể khác khổ hơn mà thôi."
Mộ Nhân thúc làm sao sánh được với sự kinh khủng của Mộ Đình Phong được.
"Huh? Anh nói gì cơ, em nghe không rõ."
Lê Viên dỏng tai lên muốn nghe lại nhưng Mộ Ngôn chỉ lắc đầu, nói: "không có gì đâu, anh đang nhảm đấy mà."
"Vậy à!" Rồi hắn dường như muốn nói thêm gì đó nhưng bỗng nghe có tiếng ai đó gọi tên mình.
Lê Viên ngoảnh sang nhìn thì phát hiện ra là Lê thẩm, bà đang bê một chậu dưa muối rất nặng, gọi Lê Viên tới để giúp mình di chuyển nó xuống hầm.
"Em đi nhé! Gặp lại anh sau!" Để lại một câu này, thân hình Lê Viên như một con tiểu liệp báo phóng vụt về phía Lê thẩm phía xa.
Dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, năng lượng tràn trề của hắn như lây sang cho cả người khác.
Mộ Ngôn nhìn theo bóng lưng hắn một lúc, thầm nhủ: tuổi trẻ thật tốt.

Rồi cậu lại chuyển sự chú ý lên bầy tiểu nãi cẩu đang quấn thành một nùi bất quy tắc dưới chân mình.
Sau một hồi xem xét, trong số những chú chó còn lại chỉ có chó cha là tiến hóa, còn lại thì không có chút dao động linh khí nào.
Cấp bậc của chó cha kia hiển nhiên cũng chưa tới cấp một.
Trong đầu Mộ Ngôn bỗng nảy lên một suy nghĩ, nếu để những chú chó này uống sinh linh thủy, chắc chắn chúng sẽ tiến hóa.
Một đội liệp cẩu tiến hóa sẽ trợ giúp rất lớn cho Không Biết đội.
Nếu bồi dưỡng tốt, chúng sẽ giống như một dị năng giả chính hiệu, có thể trở thành lực lượng chiến đấu chính, làm cho tổng thể thực lực của Không Biết đội gia tăng đáng kể.

Chẳng những thế chúng sẽ là những người bạn tuyệt đối đáng tin cậy, không bao giờ phản bội.
Nghĩ liền làm, Mộ Ngôn nhân lúc sân huấn luyện vắng người, liền lật tay một cái làm động tác hứng nước, tức thì trong lòng bàn tay tràn ra một ít nước màu lục.
Để đề phòng có người xuất hiện, Mộ Ngôn cầm thêm một cái chai rỗng, giả bộ như đang đút nước cho bầy chó uống.
Cậu đem sinh linh thủy tới bên miệng chó mẹ, chó mẹ không hề ngần ngại đem nước đó uống vào.

Rồi làm lần đượt như vậy với các chú chó con, kể cả Bá tước và chó cha.
Mặc dù Bá tước và chó cha đã tiến hóa, nhưng quá trình đó chưa suôn sẻ lắm, còn rất chậm chạp.

Nếu có thêm sinh linh thủy phụ trợ thúc đẩy, thiên phú của chúng sẽ được đề cao hơn.
Cậu vừa đút nước cho gia đình cẩu cẩu xong, từ phía xa thấp thoáng bóng dáng Mộ Hàn đang đi tới, hắn còn vẫy tay chào với cậu.

Mộ Ngôn cũng vẫy tay đáp lại.
Mộ Hàn sờ đầu các chú chó, rồi hắn buông thả ngồi xuống cho chúng tùy ý leo lên chân mình nằm.

"Ai nha, lớn cũng nhanh lắm, để ta xem các ngươi nặng bao nhiêu cân rồi." Hai bên chơi đùa qua lại rất vui vẻ.
Mộ Ngôn đương nhiên tâm trạng cũng thấy vui, nhưng cậu vẫn cằn nhằn với Mộ Hàn: "ca, anh càng ngày càng sa đọa đó."
Mộ Hàn ngẩn ra một chốc, ngờ vực hỏi lại: "có sao?"
"Có!" Mộ Ngôn chắc nịch gật đầu, rồi cậu cười, thoải mái nói.

"Trước đây anh sẽ không trực tiếp dùng ngôn từ để công kích người khác, rất không phù hợp với phong cách của anh nha." Cậu cũng ngồi xuống kề cạnh Mộ Hàn, nghiêng đầu nói tiếp: "em chỉ là có chút không quen chứ không hề cảm thấy điều đó có gì là kém đi.

anh của hiện tại trông có vẻ thoải mái hơn nhiều, em cũng cảm thấy rất nhẹ nhõm."
Mộ Ngôn thở ra một hơi, nói: "có lẽ trạng thái của anh hiện tại chính là buông thả bản thân đi, nhưng một mức nào đó anh vẫn giữ được nguyên tắc của mình, đúng mà, em mừng vì điều đó, rất phóng khoáng."
Có một số người buông thả quá mức, chỉ biết thỏa mãn mà quên đi bản ngã của mình, từng bước hóa thành cầm thú, những kẻ đó chính là thất bại của tạo hóa.
Mộ Hàn đưa tay trìu mến xoa đầu cậu, khóe miệng câu lên nói: "đúng là anh cảm thấy rất thoải mái.

Có em trai hiểu mình cũng rất thoải mái." Hắn ngẩn đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, ánh mắt dần trở nên thâm thẳm: "chắc là do mạt thế chăng?"
Trước mạt thế, mọi lời nói cử chỉ của hắn đều gắn với bộ mặt của Mộ gia, đương nhiên hắn phải thể hiện sao cho xuất sắc nhất có thể.
Còn nhiện tại, những thứ phù phiếm đó chẳng có ý nghĩa gì, còn chẳng quan trọng bằng miếng ăn, vậy thì giữ gìn nó để làm gì đâu.
Hắn nói: "mạt thế quả thật đã thay đổi rất nhiều thứ, kể cả nhận thức.

Anh của hiện tại đối với mọi thứ bên ngoài chẳng còn hứng thú gì, điều làm anh thõa mãn nhất bây giờ chính là được ở cạnh những người mà mình yêu thương, sống như những gì mình muốn, bấy nhiêu đó đã quá đủ, anh không dám tham nữa."
Rồi hắn nhìn sang Mộ Ngôn, nở cười thâm bất khả trắc, nói: "còn em, hình như vẫn còn đặt nặng nhiều thứ.

Anh biết không quá dễ để thay đổi suy nghĩ, nhưng em không nghĩ rằng mạt thế có thể cho em dũng khí làm điều mình muốn cho dù nó trái với lẽ thường sao.

Chỉ cần thứ em muốn làm không sai trái với lương tâm em, đại ca nhất nhất ủng hộ.

Mạt thế mà, ai biết sẽ chết lúc nào, tranh thủ sống theo ý mình đi thôi."
Mộ Ngôn khó hiểu đáp lại ánh mắt của Mộ Hàn.

Cậu có cảm giác ánh nhìn của hắn có thể xoáy sâu vào góc tối nơi đáy lòng cậu.

Và cũng mơ hồ có cảm giác, nơi tối tăm ấy bỗng rung rẩy một sự vận động của chồi non.
Rồi cậu chuyển ánh mắt nhìn lên bầu trời, mơ hồ nhận thấy bầu trời hôm nay có vẻ không còn nặng nề như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui