Mạt Thế Chung Cư Trữ Vật Tư Sinh Tồn


Cô chỉ rửa tay rửa mặt đơn giản, đóng cửa kính trượt trên ban công, khóa chốt an toàn rồi bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại và lấy ghế kê ra sau cửa.

Vưu Khê mở toàn bộ rèm cửa phòng ngủ, hé mở cửa sổ, nằm trên giường lớn nhìn nước lay động phản chiếu lên cửa sổ.

Thực ra cô đã buồn ngủ từ lâu rồi, dù sao hôm qua bước vào thế giới nhiệm vụ là nửa đêm, đúng là giờ đi ngủ, tính đến hiện tại đã thức hơn mười tiếng, tương đương với việc thức cả đêm.

Chạm gối không lâu thì cô dần chìm vào giấc ngủ.

Cô tỉnh dậy trong tiếng gõ cửa, cô lấy điện thoại từ không gian tinh ốc ra nhìn, mới khoảng 5 giờ sáng.

Điện thoại hiển thị pin còn 40%, đây là điện thoại trong thế giới nhiệm vụ, cô mang theo điện thoại của mình bên người khi xuyên qua thế giới này nhưng rõ ràng không thể mang vào thế giới này.


Vưu Khê thầm nhớ rằng khi xuyên qua thế giới, chỉ có những thứ đặt trong không gian tinh ốc mới có thể đi vào thế giới khác.

Trước đây không suy xét chu đáo nên cô không tích trữ những thứ như cục sạc, sạc dự phòng, hiện giờ mới nhận ra sau khi dùng hết 40% pin còn lại thì điện thoại của cô buộc phải tắt nguồn.

Trên đảo giờ không có tín hiệu, điện thoại không thể kết nối nhưng vẫn có thể bật sáng để xem giờ, điều này vẫn rất hữu ích.

Cô ném điện thoại về không gian tinh ốc, vừa suy nghĩ xem khách sạn có sạc dự phòng hay không vừa đứng dậy bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới cửa phòng.

Người gõ cửa là Tây Mạn, cậu ta vẫn còn mặc quần áo ngày hôm qua, hai mắt đỏ hoe, vẻ buồn ngủ như thể cả đêm không ngủ.

"Cô Vưu.

” Đối phương có vẻ kích động: “Xin lỗi đã đánh thức chị sớm như vậy! ”Tây Mạn mang đến một tin tức tốt, khách sạn đã nhận được phản hồi từ cứu hộ các đây không lâu, tuy không liên lạc được với đảo thủ đô nhưng đội cứu hộ trên đảo sẽ đến trong hai giờ nữa.

Hướng di chuyển là khu vực Vọng Hải Sơn, mặc dù tương đối gần bờ biển bên kia nhưng do địa hình nên ảnh hưởng của thảm họa tương đối nhỏ.

Ngoài một khách sạn 5 sao trên Vọng Hải Sơn thì còn có hai khách sạn 3 sao, nhà nghỉ lớn nhỏ và nhà dân có thể chứa nhiều người.

Hai bệnh viện gần Vọng Hải Sơn hơn một chút đã chuyển một số người sống sót, nhân viên y tế và thiết bị chữa bệnh vào đêm qua.


“Cho nên nước đã rút?” Vưu Khê hiển nhiên hỏi tới vấn đề mấu chốt, thiếu niên trước mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

"Chị chưa nhìn bên ngoài phải không, nước vẫn chưa rút.

” Trên thực tế, nước không những không rút mà còn dâng lên vài bậc trong một đêm.

Nhiều nhân viên trong khách sạn đều là người đảo L, họ rất lo lắng cho người nhà sau trận sóng thần ngày hôm qua, tuy nhiên một mặt họ khó rời đi vì nước biển chưa rút, mặt khác, khách sạn đang bị áp lực công việc nên tạm thời mọi người tạm thời chịu đựng.

Nhưng đến đêm mà nước biển không rút, những nhân viên lo lắng cho người nhà cũng không nhịn được, sau khi bàn bạc riêng, họ chèo thuyền cao su của khách sạn đi và còn mang theo một đồ ăn nước uống.

Gần một nửa nhân viên khách sạn đã rời đi, do thiếu nhân lực và sự phân tán của mọi người, khối lượng công việc của Tây Mạn lập tức tăng lên, cả đêm chỉ ngủ hai hoặc ba tiếng và luôn canh giữ mực nước ở cầu thang trên tầng 5 để đảm bảo an toàn.

Một số du khách ở tầng 5 đã chuyển lên tầng 7, tầng 8.

Tối hôm qua, nhiều du khách và người sống sót rất mệt mỏi nên hầu hết mọi người không để ý đến mực nước bên ngoài.


Vưu Khê nghe vậy thì nói đợi một lát, sau đó quay người đi về phía ban công ngoài phòng khách, mở cửa trượt nhìn xuống phía dưới khách sạn.

Trời hơi sáng nhưng cũng đủ để phân biệt tình hình phía dưới, mặt nước xám xịt phản chiếu gợn sóng lăn tăn dưới ánh sáng mờ ảo, vẫn là độ cao như ngày hôm qua.

Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra, nước biển không hề rút!Tây Mạn thấy cô nhíu mày lại mở miệng: “Nhưng cũng may mắn là chúng tôi đã nhận được phản hồi từ đội cứu hộ, hai giờ nữa xin mời đến tầng 8 để tập hợp, chúng ta sẽ sắp xếp từng người trong khách sạn rời đi.

”Cậu ta suy nghĩ một lúc, trước khi rời đi thì nói thêm một câu: “Cô Vưu, tình hình thiên tai trước mắt rất nghiêm trọng, cứu hộ không đầy đủ nên việc sơ tán có thể tiến hành theo từng đợt, nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ bắt đầu thông báo tới du khách, người lớn tuổi, trẻ em và phụ nữ bị thương sẽ được ưu tiên, chị nhớ xuống tầng càng sớm càng tốt.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận