Khi ba người xuống thuyền và đi đến rìa siêu thị, họ chia ra lấy đồ.
Tiểu Lộ và Mang Mang là con gái, có lẽ cần mua một số đồ dùng và quần áo của nữ giới, không tiện để anh ta đi cùng nên anh trực tiếp nói sẽ gặp họ trên du thuyền.
Anh ta bị chấn thương ở đầu, nghĩ rằng không thể hoàn toàn trông cậy vào người khác nên đã dành thời gian đi tìm thuốc.
Trên đường đi tìm thuốc anh ta gặp được Mang Mang, đối phương nói đã lấy xong đồ nên muốn đi cùng anh ta đi tìm thuốc.
Hai người rời đi cuối cùng, còn chưa đến gần cầu thang thì đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong, bởi vì cách cánh cửa và sàn nhà nên không thể nghe rõ, sau đó lại nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe, anh ta nghi ngờ có người rơi xuống nước, vội vàng bước vào thì phát hiện người rơi xuống nước là Tiểu Lộ.
Phương Tử Thần nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Lộ, anh ta không nhẫn tâm hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa, chỉ có thể khuyên nhủ: “Cũng may là hiện giờ em không sao, với tình huống trước mắt, nhiều hơn một chuyện cũng không bằng ít hơn một chuyện, quên đi, dù sao thì chờ tới núi Hải Sơn, mọi người sẽ tách ra, em hãy nhịn một chút.
”Tiểu Lộ không muốn nhịn chút nào, hai người đó thật sự quá đáng, vừa rồi cô ta gặp họ ở cầu thang, vì mang theo quá nhiều đồ nên cô ta muốn để tạm thời túi nhựa đựng mỹ phẩm dưỡng da không thể nhét vừa vào túi du lịch của bọn họ, rồi lại thuận tay lấy mấy hộp thuốc lá từ trong túi ra để thử xem có thể bỏ vào chung được không.
Ai ngờ hai người không chịu, còn ra hiệu cho cô ta vứt thứ đồ vô dụng này đi.
Cô ta vội vàng bảo vệ mỹ phẩm dưỡng da của mình, kết quả không cẩn thận trượt chân và rơi thẳng xuống nước.
Nhưng hai người kia đều không đến cứu cô ta mà bỏ đi.
Người dân trên đảo chính là dân trên đảo, thất học và vô ơn, nếu không có cô ta, làm sao họ có cơ hội đến siêu thị lấy đồ trước khi lên núi, sao lại dám làm như vậy với cô ta!Trong lòng Mạnh Lộ tràn đầy tức giận và oán hận, đang tính đủ mọi cách để trả thù nhưng khi nghĩ đến Mang Mang một mực bám lấy Phương Tử Thần, cô ta kiềm chế xuống, thấp giọng ừ một tiếng.
***Cano phải mất gần hai giờ mới đến được gần khu vực núi Vọng Hải, một phần núi Vọng Hải cũng bị ngập, không còn phân biệt được mặt đường và sườn núi.
Tây Mạn đã tới đây mấy lần, đều nhờ cậu ta biết đường nên cano mới không gặp trở ngại giữa chừng, cuối cùng cũng thuận lợi lái tới trước núi.
Đây là một con dốc thoải nhưng không phải là nơi đậu chính, các thuyền cứu hộ đều ở phía sườn bên kia, phần lớn là những người sống sót chèo thuyền cao su, thuyền nhỏ và những thứ tương tự.
.