Cô đi vào hỏi thăm, ký túc xá vẫn kinh doanh, giá cả không tăng nhưng dịch vụ ăn sáng và đặt hàng đã không còn, ngành sản xuất của đảo còn yếu kém, hầu hết đồ dùng sinh hoạt hàng ngày đều được vận chuyển đến bằng thuyền, hiện tại không có con đường nhập hàng, số lượng tồn kho không nhiều nên chắc chắn được giữ lại để sử dụng.
Giá cả ký túc xá rẻ nên cô đã trả tiền năm ngày và nhận căn phòng phía tây trên tầng năm.
Phòng không sạch sẽ ngăn nắp như khách sạn nhưng cũng không tính là nhỏ, phòng rộng khoảng bốn mươi mét vuông, nội thất màu gỗ, bên trái cửa có phòng tắm, bên phải là quầy bar đơn giản, đi vào bên trong là giường, tủ quần áo và sofa.
Ban công có cửa trượt từ trần đến sàn nhà, không gian ban công khá rộng, có một bàn tròn và hai ghế dựa, bởi vì gian phòng này ở phía tây nên có tầm nhìn tốt, có thể nhìn rõ cả phía tây và phía bắc.
Phòng có điện nước nhưng chỉ mở trong thời gian có hạn, buổi sáng từ 8 giờ đến 9 giờ, buổi tối từ 19 giờ đến 20 giờ, tổng cộng là hai tiếng, nước chảy rất nhỏ, chỉ bằng một phần tư lúc bình thường nhưng như vậy đã đủ rồi.
Sau khi khóa trái cửa phòng, cô cởi giày, nằm trên giường thở dài nhẹ nhõm.
Chập tối, Vưu Khê ngủ một tiếng rồi rời giường, cô rửa tay và mặt bằng nước ấm dự trữ trong không gian tinh ốc, lau người rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ: áo phông cotton mềm mại, quần thể thao rộng rãi, sau đó lấy ra một đôi dép lê đi ở trong phòng, một đôi giày du lịch đặt ở lối vào cửa để đi khi ra ngoài.
Bởi vì chỗ ở tạm thời ổn định nên cô cũng hài lòng với phòng ở, tâm tình của Vưu Khê khá tốt, quyết định hôm nay không ăn cơm hộp mà tự mình làm bữa tối.
Đầu tiên cô lấy ra một cái cốc và một túi lọc, dùng bếp cồn và ấm inox đun sôi một chai nước khoáng dung tích một lít, pha túi lọc, đồ phần nước nóng còn lại vào bình giữ nhiệt để giữ ấm rồi đặt lên kệ trong không gian.
Bột cà phê hấp thụ nước sôi, cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi cà phê, cô nhắm mắt lại hít một hơi, cảm giác như được trở về căn hộ nhỏ của mình.
.