Nghe Mạc Bạch giải thích, Lâm Tịch hiểu rõ.
“Như là người ở trong đội của tôi đều là có được tốc độ và lực lượng dị năng.
” Mạc Bạch giải thích.
“Vậy đội cậu đều là lính đánh thuê?” Lâm Tịch không phải không có suy đoán qua thân phận của Mạc Bạch, nhưng nghĩ đại khái quân nhân hoặc cảnh sát chức nghiệp, không nghĩ tới lại là lính đánh thuê.
Mạc Bạch có chút ngượng ngùng lắc đầu, "Tôi còn chưa tính là một tên lính đánh thuê chính thức.
Anh tôi là dong binh đoàn đoàn trưởng, hắn nói dong binh đoàn của hắn không thu phế vật, nếu như tôi muốn gia nhập dong binh đoàn của hắn thì phải làm tốt cho hắn xem, để cho tôi trước hai mươi tuổi phải đạt tới tiêu chuẩn hắn muốn huấn luyện.
"
"Cậu cũng sắp hai mươi tuổi, cũng không phải quá đáng tiếc sao" Lâm Tịch nhìn vẻ mặt ngượng ngùng nhưng hai mắt tỏa sáng nam hài cười nói.
Làm nghề này vốn quanh quẩn giữa sinh tử, chỉ là ở tận thế từ ám sát biến thành quang minh chính đại giết, đối tượng giết từ người biến thành zombie và người mà thôi.
Hai người đang nói thì bị Hắc Dạ đưa tới trước một chiếc xe quân dụng.
Mạc Bạch đánh giá một chút, nghĩ đến là tận thế không lâu sau quân đội ở đây muốn đem người sống sót đưa tới căn cứ, nhưng bất hạnh đụng phải zombie thú toàn quân bị diệt.
“Hắc Dạ, cảm ơn em.
” Lâm Tịch từ trên người Hắc Dạ nhảy xuống, nỉ non với nó.
Mạc Bạch đội một màn này mất hứng bĩu môi, sau đó lại sửng sốt một chút, cậu đây là… ghen tị, nhưng rất nhanh lại lắc lắc đầu, làm sao có thể, cậu chỉ là có chút sùng bái anh Tịch mà thôi! Đúng, nhất định là như vậy!
Trong khi Mạc Bạch mạc danh kỳ diệu tự mình ám chỉ, Lâm Tịch đã đi tới trước xe đối với xe quân dụng kiểm tra một phen.
Trong xe coi như sạch sẽ, đại khái là quân nhân lúc ấy điều tra phát hiện không thích hợp cho nên đại bộ phận mọi người đều xuống xe xem xét, cho nên trong xe mới không có vết máu.
"Tiểu Tịch, hai người muốn đi nơi nào, anh biết lái xe, có thể đưa chúng ta đi!” Lưu Tử Cường chẳng biết từ lúc nào đứng đến bên cạnh Lâm Tịch ôn nhu nói với cô.
“……”
“……”
Nghe được Lưu Tử Cường nói lời này, Mạc Bạch và Lâm Tịch không nói gì, người này da mặt thật đúng là dày!
“Chúng ta phải đi căn cứ trung bộ.
” Mạc Bạch thản nhiên nói bên cạnh ra.
Lưu Tử Cường không để ý tới hắn, ánh mắt chấp nhất nhìn chằm chằm Lâm Tịch.
Lâm Tịch quét mắt nhìn Mạc Bạch đứng ở một bên, lại nhìn Lưu Tử Cường cố chấp, thở dài ngữ khí thản nhiên nói: "Chúng ta muốn đi căn cứ trung bộ.
”