Nhiếp Tiêu đỏ mặt, từ dưới sàn ngồi dậy, kéo bé "Hamster koala" đang bám trên cổ xuống, không quan tâm đối phương giãy dụa mà xách qua một bên ngồi đàng hoàng.
Tiểu Ngũ Nhất nhìn Nhiếp Tiêu, theo bản năng giang tay ra muốn ôm, nước mắt lưng tròng.
Nhiếp Tiêu dùng bàn tay ấn trán cậu không cho đến gần, gương mặt nghiêm túc không cho phản đối, chỉ có vành tai đỏ ửng bại lộ tâm tình của hắn lúc này.
"Sau này không thể cùng ba hôn hôn, cũng không được tùy tiện hôn người khác." Nhiếp Tiêu lời nói sắt đá, quyết định từ bây giờ phải rèn giũa lại hành vi của thiếu niên.
Nhưng chuyện này đối với Ngũ Nhất không khác gì sấm sét giữa trời quang, tiểu thiếu niên mở to mắt không thể tin nổi.
"Nhưng mà lúc ba ba bám giường cục cưng phải hôn nhẹ mới chịu dậy!"
Nhiếp Tiêu: "..."
Dù là Nhiếp Tiêu, lúc này cũng đã không dám nhìn một đám người xung quanh đang buồn cười nhưng không dám cười, biểu cảm đang nhịn cười muốn gần chết.
Yêu tinh nhỏ dính người trước mắt này, quả nhiên là ông trời phái xuống thử thách hắn.
Những người đang xem kịch vui, tuy rằng bị cảnh lúc nãy làm cho kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thiếu niên là một bé hamster thành tinh vì vậy cũng bình tĩnh lại. Tiếp tục nhặt hạt dưa lên hóng chuyện.
Nhìn một anh chàng siêu đẹp trai như Nhiếp Tiêu ăn quả đắng đúng là một chuyện vô cùng thú vị, chưa nói nhan sắc của hai người đều tỉ lệ thuận, rất vui tai vui mắt.
"Cục cưng đã ba tuổi, thành niên rồi. Cho nên dựa theo tuổi của con người mà tính thì đã là mười tám tuổi, không thể tùy tiện hôn nhẹ người khác."
Nhiếp Tiêu đầy mặt nghiêm túc, tự ý làm chủ quyết định tuổi tác của bé Hamster. Một đám người xung quanh nhìn Nhiếp Tiêu đàng hoàng trịnh trọng mà nói mò, cười đến đau bụng.
Viên hiệu trưởng già kiến thức uyên bác, đối với chuyện này muốn nói lại thôi. Kỳ thực nếu tính theo tuổi của hamster, suy ra tuổi của con người thì tiểu thiếu niên có thể còn lớn hơn tất cả mọi người ở đây.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ trẻ con của cậu, Viên hiệu trưởng già quyết đoán nuốt lời muốn nói xuống.
Thôi... Mười tám tuổi thì mười tám tuổi đi, không nhiều không ít.
Tiểu Ngũ Nhất đếm ngón tay, thực sự không biết đây là phép tính gì, nhất thời mông lung, tội nghiệp nhìn Nhiếp Tiêu. "Tại sao mười tám tuổi thì không được hôn nhẹ ạ? Vậy cục cưng biến thành hamster là được rồi ha?"
"Như vậy cục cưng cũng chỉ có ba tuổi."
Tiểu Ngũ Nhất dựng thẳng lên ba ngón tay nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Nhiếp Tiêu, giờ khắc này cậu cảm thấy mình là bé Hamster thông minh nhất thế giới, đối với cậu dù ở hình dạng nào hôn hôn cũng không có vấn đề gì.
Nhiếp Tiêu: "..."
Nói xong tiểu Ngũ Nhất ở trước mắt mọi người biến trở về thành một bé hamster, vui vẻ nhảy lên vai Nhiếp Tiêu, ghé vào vành tai hắn thì thầm một tiếng.
Sau đó bé Hamster trượt vào bên trong áo khoác, hai móng vuốt nhỏ víu vào vải áo trước ngực hắn phát ra một tiếng kêu nho nhỏ đáng yêu.
"Chít!" [Ba ba, cục cưng buồn ngủ.]
Nhiếp Tiêu nâng tay đỡ lấy thân thể nhỏ bé sắp tuột xuống, tại chỗ tang thương trong phút chốc, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài.
Bóng lưng như người cha già phiền muộn, ở trong đêm tối càng hiện ra rõ ràng.
Mọi người nhìn cảnh này, lại một lần nữa không tử tế cười rộ lên. Hình tượng nghiêm túc lạnh lùng của Nhiếp Tiêu ở trong mắt mọi người, lúc này lại toát lên một chút bình dị gần gũi.
Tiêu Nghiên và Đoạn Ôn Du nhìn Nhiếp Tiêu như vậy, trong mắt đều là một mảnh ý cười. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một Nhiếp Tiêu có sức sống như vậy.
Lúc thường quá mức trầm ổn nội liễm, ngay cả Võ Văn Kỳ cũng không tự chủ xem hắn thành lão đại, đến nỗi bọn họ sắp quên mất Nhiếp Tiêu còn nhỏ hơn mình một hai tuổi.
Nhiếp Tiêu cúi đầu nhìn nhóc con nằm nhoài trên ngực mình, đối phương nghe tiếng tim đập của gắn đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.
Nhìn cục lông nho nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, đáy mắt Nhiếp Tiêu không ngăn được tràn ra một mảnh dịu dàng, tim cũng mềm nhũn.
Thôi, từ từ đi đi.
Giờ khắc này hắn không ngờ được, kết quả của chữ từ từ này chính là đem chính bản thân mình bồi vào.
***
Đêm khuya, tất cả mọi người ngủ say, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Bạch Mân ở trong góc phòng đột nhiên đứng dậy, gật đầu báo với người đang gác đêm một tiếng, lợi dụng lý do đi vệ sinh rời khỏi phòng.
Bước đi, không nhịn được liếc nhìn về phía bé Hamster, nhìn cục lông nho nhỏ vùi trong hõm cổ Nhiếp Tiêu ngủ say sưa. Nhưng có Nhiếp Tiêu ở đây, Bạch Mân chỉ có thể quay đầu rời đi.
Nhiếp Tiêu ngủ rất nông, như có cảm giác mở mắt ra nhìn về phía bóng lưng Bạch Mân.
Khương Thù chẳng biết lúc nào cũng mở mắt ra, tầm mắt trong bóng đêm cùng Nhiếp Tiêu chạm nhau, sau đó rất nhanh rời đi.
Bạch Mân ra khỏi phòng, tiến vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Phần da trên tay không cẩn thận vướng vào lưới sắt cửa sổ, nhất thời bong ra một mãnh thịt thối rữa. Bạch Mân dường như không có cảm giác, đi thẳng về phía truyền ra tiếng gọi.
zombie xung quanh dường như không hề xem hắn thành đối tượng công kích.
Lúc gặp một người đàn ông mặc áo đen không thấy rõ mặt, Bạch Mân như thể vừa tỉnh lại từ trong mộng, vừa kính nể vừa sợ hãi mà cúi đầu thật thấp, trong mắt dấy lên cảm xúc phức tạp.
"Đại nhân."
Người áo đen không nói lời nào, trực tiếp duỗi ra một cánh tay tái nhợt gần như thấy cả mạch máu. Móng tay rõ ràng không hề sắc bén nhưng lại có thể cắm thẳng vào trong đầu Bạch Mân, phảng phất như không có gì cản trở.
Hắn như không có chuyện gì xảy ra mà ở trong đầu Bạch Mân tìm thấy một viên dị năng hạch hệ không gian, sau đó nắm ở trong tay bắt đầu điều tra. Rốt cuộc mở miệng, trong lời nói lại tràn ngập lạnh lùng cùng sát ý.
"Ngươi không chỉ không lấy được viên dị năng hạch hệ kim, còn làm mất luôn viên dị năng hạch kia?"
Bạch Mân sợ đến không dám ngẩng đầu, run lẩy bẩy mà đem đầu dập trên đất.
"Đại nhân tha mạng." Bạch Mân đáy lòng kinh hoảng không thôi, vì vậy liền kể hết chuyện hôm nay ra.
Người áo đen nghe xong, liền tạm thời buông bỏ ý định móc luôn viên tinh hạch trong đầu Bạch Mân ra.
Bạch Mân tránh được một kiếp, mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân.
"Ngươi nói bên cạnh ngươi hiện tại có rất nhiều dị năng giả?" Người áo đen ở trong áo choàng rộng lớn nheo mắt lại.
"Phải! Sấm sét phong thủy hỏa băng, còn có rất nhiều loại tôi không biết. Tôi nhất định sẽ cố gắng lấy thật nhiều dị năng hạch cho đại nhân!"
Hắc y nhân nghe lời này, tựa hồ cũng không ngờ tới lập tức có nhiều dị năng giả hệ tự nhiên cùng xuất hiện như vậy. Hắn nhìn Bạch Mân thật kĩ, sau đó cầm viên dị năng hạch hệ không gian thả lại vào đầu Bạch Mân.
Tinh hạch và dị năng hạch cùng nằm chung một chỗ.
"Ngươi rất tốt, đầy tớ trung thành của ta."
Nói xong, người áo đen móc ra một ống thủy tinh chứa chất lỏng xanh lục, đặt vào tay Bạch Mân.
Bạch Mân như nhặt được trân bảo mà nắm chặt, sau đó như đói như khát mà nuốt toàn bộ chất lỏng vào bụng.
Làn da thối rữa dần dần phục hồi, bóng loáng như cũ.
"Làm việc cho tốt, ta sẽ mang lại cho ngươi một thế giới hoàn toàn mới." Bàn tay tái nhợt lạnh lẽo như da rắn của người áo đen xoa xoa hai má bóng loáng của Bạch Mân.
Bạch Mân mặt mày tái mét, đôi mắt rũ xuống, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh phát sinh từ lúc tận thế bắt đầu đến nay.
Một trận mưa sao băng chấn động toàn cầu rơi xuống, làm cho người trên toàn thế giới phát sinh dị biến.
Cha mẹ hắn bị ông nội bà nội cắn chết, chính hắn cũng biến thành zombie.
Hắn cùng với những con zombie bình thường lang thang trên đường phố, nhưng lại vẫn còn sót lại một chút ý thức, mãi cho đến một ngày hắn nghe được một âm thanh triệu hoán.
Vì thế hắn ngơ ngơ ngác ngác bắt đầu tìm kiếm dị năng hạch, rất nhanh đã tìm thấy một viên dị năng hạch màu xám, sau đó tựa như trân bảo mà dâng lên cho người đàn ông trước mặt.
Hắn nhớ rõ ngày hôm đó đối phương đổ một ống chất lỏng màu xanh biếc vào miệng hắn, làm cho mớ ý thức lộn xộn trong đầu hắn hoàn toàn thức tỉnh, ký ức cũng trở nên rõ ràng, thế giới trước mắt cũng dần có lại màu sắc ban đầu.
Hắn gần như khôi phục lại hình dạng con người lúc trước.
Sau đó, người đàn ông áo đen trước mặt không những không lấy viên dị năng hạch hắn đem tới, trái lại còn cho hắn một viên dị năng hạch hệ không gian.
Bạch Mân lúc đó cảm thấy mình đã gặp được chúa cứu thế, nhưng người đàn ông này lại nói cho hắn, nếu muốn khôi phục lại hình dáng này thì phải không ngừng thay hắn đi thu thập dị năng hạch.
Hắn không biết tại sao phải thu thập dị năng hạch, hắn cũng không quan tâm.
Ai cũng không muốn trở thành người không ra người ma không ra ma, hắn dĩ cũng không muốn...
"Tôi nguyện thề sống chết cống hiến cho đại nhân."
Bạch Mân vừa dứt lời, người đàn ông lại như quỷ mị mà biến mất tại chỗ, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Bạch Mân dập đầu đối với nơi người đàn ông kia vừa đứng, sau đó đứng lên trở về.
Sau đó các nơi trên thế giới đều lục tục diễn ra một màn y như vậy.
Nam nhân áo đen cuối cùng đứng ở trong tầng mây, quan sát toàn bộ tinh cầu màu lam xinh đẹp, vô cùng hài lòng đối với nơi này.
Bạch Mân theo đường cũ trở về phòng rửa tay, nhẹ nhàng mở cửa về phòng.
Nam sinh viên gác đêm không nhịn được cảm thán một câu. "Anh đi một lần lâu vậy ha."
"Sau tận thế hơi bị tiêu chảy."
Bạch Mân ngượng ngùng mặt đỏ bừng, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt trong bóng đêm như phát sáng, làm nam sinh kia nhìn mà đỏ mặt.
"À à, vậy anh đi nghỉ ngơi cho tốt đi." Nam sinh ngại ngùng gãi đầu một cái.
Bạch Mân xoay người, vẻ mặt ngại ngùng nháy mắt biến mất, chỉ còn một mảnh lạnh lùng.
Chẳng mấy chốc, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.
Nhiếp Tiêu mở mắt ra, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Bạch Mân, sau đó lại lặng yên nhắm mắt lại. Khương Thù ở đối diện tuy rằng cũng nhắm mắt, nhưng con ngươi nhẹ nhàng chuyển động, sau đó trở mình.
Bé Hamster vùi mình trong hõm cổ Nhiếp Tiêu đối với mọi chuyện không hề hay biết, vặn vẹo cơ thể một chút, dường như đang nói mớ mà phát ra một âm thanh nho nhỏ.
Nháy mắt làm trái tim Nhiếp Tiêu mềm nhũn.
"Chít!"
[Ba ba có mùi dâu tây á!]
Nhiếp Tiêu không nhịn được vươn ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tên nhóc.
***
Sáng sớm hôm sau.
Mặt trời như thường lệ nhô lên, tất cả mọi người cùng hành động, tiếp tục đi tìm người thân của các sinh viên có nhà ở Phong Thành.
Nhóm Nhiếp Tiêu và Võ Văn Kỳ đã tìm được Ngũ Nhất và Văn Vũ, sau khi đoàn tụ cũng không cần phải tiếp tục đi về phía Nam nữa.
Kế tiếp, bọn họ tựa hồ đã có thể vì thế giới này làm chút chuyện.
23/4/2024