Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Editor: Yuki

Không ai có thể tưởng tượng Đây là một cảnh tượng như thế nào. bị tầng tầng quái vật vây quanh cô độc trôi nổi ở trong biển rộng, chỉ còn lại một loại cảm giác kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu.

Giải quyết một cá voi zombie cũng đã khiến bọn họ cực kỳ mệt mỏi, đã hoàn toàn không có năng lực tiếp tục giải quyết nhiều Quái Vật Biển Sâu như vậy.

"Này là sắp toi đời rồi đi!!!"

Ninh Phong nhịn không được liếm đôi môi tái nhợt, ôm lấy đầu mình phát ra âm thanh ai thán, lúc trước chạy đi vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng không nghĩ tới tất cả đại chiêu đều tu họp ở nơi này.

Sắc mặt mọi người đều tái nhợt không còn tí máu, ngay cả Bạch Mân giờ phút này cũng không có biện pháp chống lại nhiều tan thi dưới nước như vậy, chỉ là bảo trì thanh tĩnh của mình cũng đã sức cùng lực Kiệt rồi.

Hamster nhỏ cũng bởi vì thân thuyền sóc nảy, thiếu chút nữa đứng không vững từ trên vai ninh Phong ngã xuống, móng vuốt miễn cưỡng ôm lấy quần áo Ninh Phong, trơ mắt nhìn quái vật bên ngoài xông về phía bọn họ.

Giờ phút này ham sơ nhỏ cũng bất chấp bi thương, nhắm chặt hai mắt, đem ý thức thả ra ngoài, chỉ muốn đem tất cả mọi người trên tàu chuyển dời vào trong không gian của mình.

Nhưng mà, đúng lúc này trên bầu trời đột nhiên xuất hiện sấm sét cùng tia chớp đinh tai nhức óc, cuồng phong tàn sát bừa bạc khiến cho toàn bộ mặt biển đều bị nhấc lên cao thấp mảnh liệt phập phồng lắc lư.

Bầu trời đột nhiên tối tăm, dưới tác dụng kép của gió và sấm sét đem những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời đều hóa thành những cơn mưa to như hạt đậu, nện ầm lên mặt biển.

Nhưng mà, nhìn cảnh tượng ngập trời như phim bom tấn thế này tất cả mọi người bên trong đều chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác an toàn quen thuộc đáng tin cậy trước nay chưa từng có.

Dưới cơn bảo sấm sét khủng bố cực lớn này zombie thú trong biển nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảm giác uy hiếp áp Bách cực lớn khiến cho chúng nó phải nhìn xung quanh tìm kiếm ngọn nguồn.

"Chít!!!" [là ba ba.]

"Là lão đại đã trở lại!!!"

"Nhiếp Tiêu cái tên khốn kiếp này! lo chết ông đây rồi, Mẹ nó!!"

Tất cả mọi người kích động đến nỗi ôm nhau la hét hưng phấn, kích động giống như một đứa trẻ, không biết từ lúc nào Nhiếp Tiêu đã sớm trở thành trụ cột tinh thần trong lòng mọi người.

Anh vừa trở về đã khiến cho tinh thần của mọi người khác trước, thổi bay không khí sầu bi cùng tuyệt vọng, mọi người nhìn nhóm zombie trong biển, trong mắt phát ra ý chí sinh tồn cực kỳ mãnh liệt.

Hamster nhỏ đứng trên vai Ninh Phong, nhìn lên bầu trời tìm kiếm xung quanh, sau đó tinh mắt phát hiện một thân ảnh cao lớn giấu trong sấm sét chỉ.

Thấy quần áo trên người anh sớm đã chẳng biết đi đâu, lộ ra cánh tay cùng cơ bắp trắng đáng tin cậy, trên người không có một vết thương nào, cứ như Niết Bàn Trùng sinh.


Hamster nhỏ hoàn toàn an tâm thân thể mềm nhũn, cái mông tròn vo ngồi ở trên vai Ninh phong, trong miệng nhịn không được phát ra tiếng khóc nức nở ''chít chít'' đồng thời móng vuốt nhỏ xoa má nhỏ của mình không chút do dự thả ra rất nhiều tinh hạch để cung cấp cho mọi người sử dụng.

Đoàn Ôn Du cùng bọn Khương Thù cũng đồng dạng phát hiện thân ảnh Nhiếp Tiêu, mừng rỡ rất nhiều, nhất thời tất cả đều đem mục tiêu nhắm ngay đám zombie trước mắt, mưa rơi trên bầu trời cũng trở thành vũ khí sắc bén không thể ngăn cản từ trên bầu trời trực tiếp rơi xuống

Cuồng Sa cùng ngọn lửa và kim loại........ cũng đồng loạt tỏa ra uy lực khiến người ta không tưởng tượng được.

Nhiếp tiêu từ trên bầu trời lao xuống, nắm đấm mang theo sấm chớp gió bão nặng nề nện vào đầu đám zombie nương theo sóng biển thật lớn, zombie hải thú bị bảo táp cắt đứt, lôi điện giật cháy đen, ầm ầm chìm Nghỉm xuống đáy biển.

Tin hạch to bằng nắm tay bị Nhiếp Tiêu dễ dàng thu vào trong túi.

Sức một mình khiến trời đất rung chuyển.

Nhìn thực lực khủng bố của Nhiếp Tiêu trong lòng Đoàn Ôn Du cùng Khương Thù, trong lòng bọn họ chấn động kinh hãi, nhưng lại dâng lên một cổ kích động cùng kiêu ngạo may mắn trước nay chưa từng có.

Nhiếp tiêu bị hải thú vây quanh, cũng vẫn thành thạo như trước, thân thủ sắc bén đến cực kỳ, từng quyền thô bạo nệnh xuống, nước mưa từ cơ bắp cường tráng chảy xuống, gần như không ai có thể chống cự loại mị lực cường đại rung động này.

"Mạnh quá rồi, vãi cứt.....''

Không biết là ai thốt ra câu từ trong nội tâm của tất cả mọi người.

Hamster nhỏ nhìn Nhiếp Tiêu, trong mắt cũng lóe lên sùng bái và kiêu ngạo trước nay chưa từng có, kích động phát ra tiếng kêu "chít chít".

[Ba ba cố lên nhó!!!]

cách rất xa, âm thanh cổ vũ này tựa hồ cũng theo gió truyền vào lỗ tai Nhiếp Tiêu, Nhiếp Tiêu ngẩng đầu liếc mắt một cái liền thấy trên vai Ninh Phong đang đứng có một cục lông nhỏ.

trong nháy mắt, chỗ trống trong lòng Nhiếp Tiêu Lại một lần nữa được bổ sung, nhìn thân ảnhbé Hamster hốc mắt Nhiếp Tiêu ửng đỏ, quay đầu lại nhìn đám zombie hải thú đang vây quanh anh, Nhiếp Tiêu nhất thời một phút cũng không muốn trì hoản nữa, thay đổi kiểu đánh thô bạo để phát tiết, cách xa xa hô một tiếng Tạ Quân.

Tạ Quân đứng ở trên boong tàu nhất thời giật mình một cái sau đó trong lòng sáng tỏ mà đem búa trong tay mình ném về phía nghiếp Tiêu sau đó chính mình cũng biến mất tại chỗ, khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

"Nhiếp lão đại, xin làm ơn nhất định phải ôn nhu một chút đó."

Nhiếp tiêu vẻ mặt Lãnh Khốc tiếp được chuôi búa, y không nói một lời nhìn đám zombie hải thú xung quanh đang phát động công kích về phía anh, sau đó nặng nề vung búa ra.

Xen lẫn âm thanh la to vì kính thích của Tạ Quân, sức mạnh Lôi phong từ đầu hải thú đầu tiên xuyên thấu đến đầu con kế tiếp quái vật vây quanh Nhiếp tiêu tất cả đều chìm Nghỉm.

"A a a a a!!"


"Thắng rồi!!!"

Uy hiếp bị diệt, tất cả mọi người nhịn không được bộc phát ra tiếng thét đầy kích động nhất hưng phấn lại mệt mỏi, đặt mông ngồi ở trên boong tàu.

Nhiếp Tiêu thu tất cả tinh hạch trên người zombie hải thú sau đó liền triệu hồi gió quay trở lại boong tàu, thô lỗ ném búa do Tạ Quân hóa thân trên mặt đất.

"Nhiếp lão đại!!!"

Mọi người kích động phấn chấn bao vây Nhiếp Tiêu và Tạ Quân, bất quá mọi người lúc này cũng rất có chừng mực, cho dù vô cùng muốn biết Nhiếp Tiêu trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng vẫn là dành thời gian để lại cho hai cha con liên tục mất tích này.

Nhiếp Tiêu cũng đi thẳng về phía Ninh Phong,bé Hamster trên vai ninh Phong đã sớm khóc mềm nhũn thành một miếng bánh Hamster mềm mại, vươn hai móng vuốt muốn ba Ba ôm một cái.

"Chít hu hu!!" [Ba ba vừa mới đi đâu vậy, cục cưng sợ lắm Hu hu.]

Nhiếp tiêu đưa tay đón bé Hamster vào lòng bàn tay mình, nghe tiểu tử này '' Hamster cáo trạng trước'' nhất thời đáy lòng vừa tức vừa buồn cười, trực tiếp bóp năm ngón tay lại vo cục bột nhỏ trói ở trong lòng bàn tay, không thể nhúc nhích.

không để ý nhóc Hamster cùng với vẻ mặt kinh ngạc khó hiểu của mọi người mà bước nhanh, trực tiếp đi về phía phòng trong khoan thuyền.

"Rầm" một tiếng liền đem cửa phòng khóa lại.

Mọi người nhìn cảnh này, ngơ ngác nhìn nhau.

Ninh Phong Nhịn không được có chút lo lắng: ''...cái đó không có việc gì chứ.''

"Nên xem như là việc nhà.... chúng ta cũng không chen vào được, chúng ta vẫn là nên dọn dẹp nghỉ ngơi một chút, tiếp tục lên đường thôi."

Trong phòng ở khoan thuyền.

Hamster nhỏ nhìn cửa phòng đóng chặt lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Tiêu một câu không nói lần đầu tiên cảm nhận được khẩn trương cùng sợ hãi, nhịn không được sợ hãi nuốt nước miếng một chút, ngay cả nước mắt treo ở khóe mắt cũng quên.

Kịch liệt giãy giụa một chút, nhưng hoàn toàn không thoát khỏi lòng bàn tay Nhiếp Tiêu.

''Chít?'' [ba ba, ba ba là Làm Sao zạ?]

Nhiếp tiêu nhìn cục bột nhỏ trong lòng bàn tay, nghiêm túc mím môi, cho dù trong lòng cũng muốn thân mật một chút, nhưng lúc này vẫn phải để cho thằng nhóc này chịu giáo huấn một chút.


Đều do hắn bình thường quá nuông chiều, đây cũng đã thành vô Pháp Vô Thiên, nhà cũng muốn lật lển rồi,lấy sinh mệnh ra đùa giỡn.

Có trời mới biết lúc hắn nhìn thấy nhóc Hamster rơi ra ngoài tìm không thấy, nội tâm có bao nhiêu khủng hoảng, sợ hãi cùng với tự trách, thậm chí muốn hủy diệt thế giới.

"Con biết mình sai chỗ nào chưa?"

Nhiếp tiêu vẻ mặt lãnh khốc nói, sau đó buông ra hai ngón tay phía sau lộ ra cái mông tròn vo của con bé Hamster,không chút nghĩ ngợi liền dùng tay kia "bốp" mà đánh lên.

Bé Hamster lập tức bị đánh đến choáng váng.

Trăm triệu lần không nghĩ tới lúc sinh tử gặp lại, nghênh đón đầu tiên vậy mà sẽ là một trận đánh mông, lại nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Nhiếp Tiêu bé Hamster nhất thời vừa khổ sở vừa tủi thân, một trái tim nhỏ bé cũng muốn tổn thương.

"Chít"[Ba Ba xấu!]

Nước mắt Hamster tí tách rơi xuống, hai chân nhỏ giãy giụa đạp loạn trong không khí, khóc đến không kiềm chế được.

"Vẫn không biết sai ở đâu?"

Một tiếng " bốp" lại vang lên.

Hamster nhỏ rất khổ sở, cho dù trong lòng đã mơ hồ rõ ràng mình sai chỗ nào, nhưng vẫn không thể tiếp nhận việc Nhiếp Tiêu lạnh lùng đánh mông nó như vậy, khiến nó chỉ cảm thấy Nhiếp Tiêu căn bản không yêu nó.

Không khỏi khóc lóc biến trở về bộ dáng thiếu niên, trực tiếp tránh thoát khỏi tay Nhiếp Tiêu, cất bước liền muốn chạy ra bên ngoài, nhưng là lại vẫn bị Nhiếp tiêu bắt trở về.

"Quần áo cũng không mặc, chạy đi đâu."

Nhiếp tiêu nhất thời đều có chút tức cười, lại nhìn bộ dáng tủi thân đáng thương của tiểu thiếu niên trong lòng, vừa chua vừa mềm ngồi vào bên giường, đè người lên đùi lại hung hăng vỗ mông hai cái.

"Ba ba, ba ba xấu xa, ba không yêu con nữa hu hu."

Cảm giác được mông nóng rát Tiểu Ngũ Nhất lại oa một tiếng liền khóc lên, giãy giụa nước mắt làm ướt ra giường.

Nhìn thiếu niên như vậy, Nhiếp Tiêu cuối cùng vẫn nhận thua, nâng người ngồi dậy ôm vào trong ngực ôn Nhu lau đi nước mắt, đem trán đối diện nhau: "Ba ba không có không yêu con, Ba chính là quá yêu con biết không?"

"Nhưng mà ba ba đánh con."

Tiểu Ngũ Nhất thương tâm nất cục, hốc mắt hồng hồng vừa ủy khuất vừa đáng thương. Bất quá vẫn bị ánh mắt dịu dàng thâm tình của Nhiếp Tiêu làm mềm đi, vươn tay ỷ lại mà ôm lấy cổ Nhiếp Tiêu: "Cục cưng cũng yêu ba ba, nhưng ba ba không được đánh mông cục cưng nữa."

"Bây giờ mới biết đau, biết sợ rồi, vậy con có biết lúc ba nhìn thấy con rơi ra ngoài trong lòng có bao nhiêu sợ hãi khôn." Nhiếp Tiêu tỉ mỉ miêu tả khuôn mặt tinh xảo còn mang theo nước mắt của thiếu niên vô cùng nghiêm túc mà nói, hốc mắt cũng nhịn không được đỏ lên.

''Ba thiếu chút nữa cho rằng mình vĩnh viễn mất đi con rồi.''


nghe thấy lời này tiểu Ngũ Nhất nhất thời ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy hối hận cùng sợ hãi vô cùng, nâng mặt Nhiếp Tiêu lên hôn hai cái, nước mắt cũng rơi xuống.

"Cục cưng biết sai rồi, lúc ấy con sợ ba ba không đồng ý cho nên mới tự mình nhảy ra ngoài, con muốn giúp mọi người liền chui vào trong đầu cá voi lớn đào động, cục cung đào tinh hạch nó ra, bên trong nó thúi thúi."

Nói xong tiểu Ngũ Nhất liền đem viên tinh hạch sáng chói như nắm tay kia lấy ra đưa cho Nhiếp Tiêu, như hiến bảo vật mang theo nức nở nói: ''Cục cưng muốn đem nó đưa cho ba ba, nhưng là sau khi chạy ra lại phát hiện ba ba cũng không thấy đâu nữa, cục cưng cũng rất sợ, con biết sai rồi, con sẽ không bao giờ đột nhiên biến mất nữa, ba ba cũng đừng biến mất có được không."

Nhiếp Tiêu nghe lời này nhớ tới lúc tiểu thiếu niên không nhìn thấy hắn sợ hãi và kinh hồn kia có thể không ít hơn mình lúc đó bao nhiêu, nhất thời cũng đau lòng muốn chết.

Cúi đầu hôn lên môi thiếu niên.

"Về sau chúng ta cũng không cần không từ mà biệt."

" Dạ "

Nhiếp tiêu cùng tiểu Ngũ Nhất làm xong ước định, sau đó nhịn không được nghiêng đầu nhìn cái mông có chút đỏ lên của thiếu niên, nhất thời lại có chút ngượng ngùng đau lòng lại tự trách nói: ''Vừa mới đánh có đau không? Xin lỗi, ba ba về sau không có đánh con nữa, tha thức cho ba ba được không.''

"Hức, đau lắm." Tiểu Ngũ Nhất ủy khuất bĩu môi

"Vậy ba ba xoa xoa."

Nhiếp Tiêu không chút suy nghĩ liền đem một đôi bàn tay to bao trùm lên cái mông trắng nõn mượt mà của thiếu niên.

Tiểu Ngũ Nhất cũng không ngại Nhiếp Tiêu hành động như vậy, trong lòng cũng cảm thấy rất thoải mái, chính là nhịn không được tò mò hỏi: "Ba ba,cái mông bây giờ của cục cưng có phải cũng đặc biệt thoải mái không, đặc biệt dễ bóp nha? lúc con là Hamster ba cũng thích xoa mông cục cưng, còn thích lấy ngón tay chọc một cái."

"....."

Nhiếp tiêu hậu tri hậu giác, cảm giác được bộ dáng hiện tại chỗ nào có chút không thích hợp, nhất thời mặt già đỏ lên hai tay cứng đờ.

không đề cập tới thật đúng là không có phát hiện hiện tại hình ảnh này thật đúng......không phải Kiều diễm sắc tình bình thường nữa.

Phóng mắt nhìn lại, một người đàn ông cường tráng, không biết cái áo sơ mi đã bay đi đâu cùng với một thiếu niên xinh đẹp toàn thân trần trụi nằm trên đùi, trong đó người đàn ông cường tráng còn không lễ phép mà bóp bóp...

Chậc chậc...giữa ban ngày ban mặt quả thực chính là một hiện trường tuyên dâm cỡ lớn.

Nhiếp tiêu: Hiện tại tôi cũng không tin ý định ban đầu của mình rất trong sáng.

Nhưng mà quả thật.....thật mềm thật dễ bóp.

21/5/2024

Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.

Editor: Thả⭐ cho mình có thêm động lực với ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận