Mạt Thế Có Bé Hamster Giàu Chảy Mỡ

Editor: Yuki

Đối mặt với sự thay đổi lớn như thế, bọn Nhiếp Tiêu đã sớm chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói bị khiếp sợ thành thói quen, bởi vậy rất nhanh liền tiếp nhận hiện thực, nhưng đối với Vệ Hàn Minh, Bạch Việt cùng với người sống sót tại Hải Thành, vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với một loài có ma thuật thần kỳ như vậy.

Tiến sĩ Vệ, Bạch Việt và những người khác chỉ cảm thấy rằng các giá trị quan của chủ nghĩa khoa học mà họ đã thiết lập trong nhiều năm đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, họ chết lặng, trợn mắt ngoác mồm nhìn Ma Yên, nửa ngày chưa phục hồi tinh thần lại.

Tiểu Ngũ Nhất nhìn thân ảnh mới của Đại lão hổ, chớp chớp mắt, phát ra một tiếng, khó hiểu mà cảm thán, trong lòng có chút hưng phấn, cùng hắn càng thêm quen thuộc, "Tướng quân hóa ra ngài cũng là yêu tinh nha!!!"

"Đúng thế." Ma Yên tướng quân mỉm cười, trong đôi mắt màu vàng nhạt lạnh lẽo hiếm thấy toát ra một tia yêu thương cùng bao dung, sải bước lớn đi về phía Tiểu Ngũ Nhất.

Nhiếp Tiêu nhìn chằm chằm vào ông chú đẹp trai trước mặt, vào lúc này tất cả các dây thần kinh đều ở mức cảnh giác cao độ, trong vô thức sự thù địch đều hiện lên trong mắt. Chỉ cần nhớ tới Đại lão hổ trước đó và người đàn ông trước mắt là cùng một người, hắn liền cảm thấy không thoải mái, nhóc con nhà hắn thường xuyên ôm ôm cọ cọ với con hổ lớn, chẳng phải cũng tương đương với bị nam nhân này chiếm tiện nghi sao!!!?

Càng nghĩ, sắc mặt Nhiếp Tiêu càng đen lại, hơn nữa chuyện này đều xảy ra ngay dưới mí mắt hắn. Quả thực nghĩ tới tâm liền thắt lại, suýt tức muốn hộc cả máu.

Nhiếp Tiêu đương nhiên theo bản năng liền giấu tiểu Ngũ Nhất ra sau lưng mình, không để cho Ma Yên đang đi tới chạm vào cậu. Ma Yên tướng quân nhìn một màn này, nhất thời gân xanh trên trán kịch liệt giật giật, nhìn chằm chằm Nhiếp Tiêu càng thêm khó chịu.

Ngũ Nhất ôm cánh tay của Nhiếp Tiêu, nhìn Ma Yên đối diện, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nhiếp Tiêu thần bên cạnh thần sắc không được tự nhiên, nhún vai ngửi ngửi, nhất thời ngửi thấy được mùi chua thật nồng trong không khí.

Tướng quân Ma Yên đứng vững trước mặt Nhiếp Tiêu, chiều cao cũng tương đương nhau, khí thế không phân cao thấp mà giằng co, hai ánh mắt sắc bén và ác độc va chạm vào nhau, tạo ra những tia lửa dữ dội trong không khí.

Bọn người Ninh Phong vây quanh xem kịch, không dám thở mạnh, mở to hai mắt nhìn không sót một giây, lòng tràn đầy bát quái, căng thẳng ở đó ăn dưa.

Wow woa woa, chuyện gì đây, tình tay ba sao?!!

Tình nhân cũ của Ngũ Nhất, cuộc tình của lão đại sắp toi rồi sao?!!

Bousel và hai anh em Phong Đao Phong Thương ở một bên lúc này cũng đang nhìn chăm chú vào khuôn mặt của tướng quân Ma Yên, chỉ cảm thấy khuôn mặt và cái tên đó vô cùng quen thuộc. Cố hết sức suy nghĩ trong đầu một hồi, cuối cùng một tia chớp lóe lên, nhớ tới trước đây mình đã từng gặp người đàn ông này ở đâu, đồng tử giãn ra, cả kinh.

Đệt, đệt mợ, ông tướng này là một Tướng Quân thật!!!

Vị Ma Yên danh giá của vương tộc Nemo!!!

Ba người ôm chặt trái tim nhỏ đang đập loạn nhịp của mình, sau đó quay đầu nhìn cậu bé đáng yêu phía sau Nhiếp Tiêu, khó khăn nuốt nước bọt. Kinh khủng, có vẻ không cẩn thận đụng vào đại nhân vật!!!

"Tránh sang một bên."


Ma Yên sắc mặt khó coi nói, thấy Nhiếp Tiêu chính diện bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng, liền tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều có chút đau.

Thằng ất ơ to gan lớn mật này!!!

Nhiếp Tiêu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ma Yên, nhíu mày, vươn tay ngăn cản Ma Yên, không chút do dự bảo vệ nhãi con nhà mình, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi với Ngũ Nhất nhà ta có quan hệ gì?"

"Lão tử là bố mi!!!" Ma yên hung hăng mắng một tiếng, nếu không phải Nhiếp Tiêu có ân với bọn họ, tiểu điện hạ mất trí nhớ lại dựa dẫm vào hắn, Ma Yên đây đã đánh hắn từ lâu rồi.

Tướng quân Ma Yên hít sâu một hơi, đè xuống những khó chịu trong lòng, liếc mắt nhìn tiểu điện hạ manh manh đáng yêu, lại nhìn tên Nhiếp Tiêu ủi cải thảo ngon ngọt nhà mình, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta là cậu ruột của nó, người đã chứng kiến nó lớn lên, vợ chồng ta dắt tay nó từ thuở còn vừa trăng tròn khóc oe oe, nuôi nấng nó đến năm 15 tuổi thì nó vô tình biến mất, cho nên con mẹ nó ngươi nói ta là ai!!?"

"!!!"

Nghe được lượng lớn tin tức lớn, Ninh Phong bọn người đều là ngây người trợn mắt ngoác mồm. Sốc! Tình địch biến thành chú? Thật là một quả dưa lớn!?

Nhiếp Tiêu bị âm thanh hùng hồn, lời lẽ sắt đá của Ma Yên làm chấn động, dáng vẻ kiêu ngạo của anh cũng yếu đi một chút. Người trong cuộc là Ngũ Nhất ôm lấy cánh tay của Nhiếp Tiêu, phát ra một tiếng kinh ngạc khó hiểu.

"Hừ." Ma Yên tức giận đẩy Nhiếp Tiêu ra, dùng sự tự tin vốn có của mình kéo lấy Tiểu Ngũ Nhất còn chưa hồi phục tinh thần, thân mật ôm vào trong lòng, Nhiếp Tiêu yếu thế chỉ biết đứng bên cạnh chán ghét mà liếc nhìn tên đàn ông lạ mặt này.

Tiểu điện hạ được bọn họ nuôi nấng từ nhỏ, hiện tại Ma Yên hắn đứng ở chỗ này, những tên đàn ông khác nhất định phải tránh sang một bên.

Ma Yên nhìn đứa nhỏ nhà mình đã lớn hơn một chút, không nhịn được nhấc tay kia lên, ôn nhu sờ gò má của đối phương.

"Tiểu điện hạ."

Tiểu Ngũ Nhất không hiểu sao đã quen với việc bị Ma Yên ôm như vậy, hơi nghiêng đầu, cách khoảng cách gần nhìn khuôn mặt của Ma Yên, không khỏi vươn tay chọt chọt mặt đối phương, tâm lý liền dâng lên cảm giác quen thuộc cùng nhớ nhung khó hiểu, "Tướng quân thực sự là chú của ta sao?"

" Mẹ con chính là chị gái của ta." Mặc Ngôn mỉm cười gật đầu. Tiểu điện hạ nhà hắn mất trí nhớ lại càng trở nên dễ thương hơn.

"Nhưng... Nhưng làm sao hổ mẹ lại sinh ra chuột?" Tiểu Ngũ Nhất khó hiểu nghiêng đầu. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại khác loài với mẹ mình.

Ma Yên: "..."

Con ơi, dòng dõi hoàng tộc Nemo không di truyền phả hệ như vậy đâu.

Đám người Nhiếp Tiêu: "..."


Nó lại rất hợp lý nha.

"Vậy con hẳn là giống như cha ruột của con đi." Ngũ Nhất không đợi Ma Yên trả lời, liền tự giải thích cho mình, sau đó tràn đầy vui mừng nhìn Ma Yên nói: "Thật tốt, con hiện tại cũng có người thân rồi!"

"Nhưng mà, ký ức trước kia con cái gì cũng không nhớ cả." Tiểu Ngũ Nhất liền có chút mất mát mà cúi thấp đầu.

"Không sao, chú nhất định sẽ giúp con nhớ lại" Ma Yên hai mắt tràn đầy nhu hoà, nhẹ nhàng xoa đầu Ngũ Nhất, mất trí nhớ là chuyện nhỏ, chỉ cần mang về bệnh viện ở tinh cầu kiểm tra rất nhanh sẽ giải quyết được thôi.

Nhiếp Tiêu nghe hai người đối thoại qua lại, trong lòng khó giải thích mà cảm thấy con trai mình sắp bị người ta bắt đi, bước lên phía trước, vẻ mặt phức tạp nhìn Ma Yên nói: "Trước tiên chờ một chút hãy nói, hiện tại cục cưng đang bị mất trí nhớ, chỉ bằng lời nói từ một phía của ngươi thì không thể tin, ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi chính là chú của cục cưng sao? Những người thân khác trong gia đình của Ngũ Nhất hiện đang ở đâu? Suy nghĩ kỹ một chút, trong lời nói của ngươi đều có điểm đáng ngờ."

Tiểu Ngũ Nhất cũng lấy lại bình tĩnh, cẩn thận suy nghĩ một chút, sờ sờ cằm gật đầu: "Ba ba hình như nói rất đúng nha!"

"Cục cưng trước tiên qua đây, đừng vội tin hắn." Nhiếp Tiêu dang hai tay bảo Tiểu Ngũ Nhất xuống khỏi người Ma Yên, trở về bên cạnh mình.

"Dạ!" Nghe Nhiếp Tiêu nói như vậy, Ngũ Nhất cũng cảm thấy có lý, giãy giụa nhảy ra khỏi ngực Ma Yên, lại nhào vào trong ngực Nhiếp Tiêu.

Trong vòng tay Ma Yên nhất thời trống rỗng, nhìn Tiểu Ngũ Nhất chỉ vì dựa vào mấy câu nói của Nhiếp Tiêu mà quay đầu quên luôn người chú này, trong lòng có chút đau lòng. Giương mắt Nhìn người đàn ông ngông cuồng chia rẽ mối quan hệ chú cháu họ, lại càng thêm khó chịu trong lòng.

"Ký ức chính là chứng cứ tốt nhất." Ma Yên mở miệng phản bác.

Nhiếp Tiêu nhìn Ma Yên, gắt gao đem Tiểu Ngũ Nhất ôm vào trong ngực, bộ dáng ai cũng đừng hòng mang bảo bối của hắn đi, lạnh lùng nói: "Vậy thì chờ cục cưng khôi phục trí nhớ, trước lúc đó ngươi chẳng là cái thá gì!"

Mạc Ngôn híp mắt liếc nhìn Nhiếp Tiêu, nghiến răng nghiến lợi. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ khiến gã nam nhân này hối hận vì lời nói hôm nay, Mẹ kiếp!

Kỳ thực, hắn cũng có những bằng chứng khác, chỉ là hắn không thể đưa ra trước mặt người Trái đất được.

Để không bị trì hoãn, ông phải liên lạc với hành tinh mẹ trước mới được.

Nghĩ như thế, Ma Yên liền nhìn bọn người Bousel bên cạnh.

***

Đêm đến, trăng sáng treo cao.


Sau một ngày đủ loại chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, trong trường có rất nhiều phòng học và văn phòng trống, mọi người tùy ý tìm một chỗ, ở lại nghỉ ngơi.

Nhiếp Tiếu cùng Tiểu Ngũ Nhất đêm nay không đem biệt thự ra, mà là trực tiếp thả ra một cái giường tại một khoảng không gian trong phòng học, cùng nhau nằm xuống nghỉ ngơi.

Dựa vào ánh trăng, Ngũ Nhất nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tiêu,thì thầm nói chuyện cùng đối phương "Ba ba, mặc dù con vẫn chưa nhớ lại ký ức của mình, thế nhưng con cảm thấy rằng tướng quân thực sự không lừa gạt chúng ta đâu, ông ấy dường như thật sự là cậu của con!"

Nghe vậy, Nhiếp Tiêu lập tức nghiêng người, đưa mắt dò xét khuôn mặt thanh tú của người thiếu niên, nói: "Nhưng mà cục cưng không cảm thấy hắn đang che giấu điều gì sao? Trước kia các ngươi sống ở đâu, sống như thế nào? Hắn đều mơ hồ không nói, cho dù hắn chưa từng muốn thương tổn con, nhưng hiện tại ba cũng không dám tin tưởng hắn."

"Vạn nhất cục cưng là người của vương quốc yêu tinh, một ngày nào đó hắn lén mang về, không bao giờ trở lại nữa thì sao?" Nhiếp Tiêu nửa đùa nửa thật nói.

Nghe vậy, Tiểu Ngũ Nhất nhất thời sửng sốt, sau đó nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Ba ba, ba yên tâm, cục cưng sẽ không rời đi mà không nói lời từ biệt, coi như con thật sự phải trở về vương quốc yêu tinh. Vậy con nhất định sẽ không quên ba ba, con muốn cùng ba ba trở về."

Nghe được câu trả lời nghiêm túc này, Nhiếp Tiêu không khỏi bật cười, xoa xoa đầu Tiểu Ngũ Nhất ấm áp nói: "Ừm, ngủ trước đi, cứ thuận theo tự nhiên, lúc nào nhớ được thì nhớ, trước tiên không cần để ý đến Ma Yên."

"Dạ." Tiểu Vũ gật gật đầu, nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện kỳ quái, nghiêng người lại, cả người liền đè lên người Nhiếp Tiêu, lồng ngực áp vào lồng ngực, trái tim cách nhau rất gần.

"Ba ba, cục cưng lại nhớ tới một chuyện kỳ quái!"

Nhiếp Tiêu bị đè lên không thể không mở mắt ra, bất đắc dĩ đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hôn lên môi của cậu: "Làm sao vậy?"

"Dạ... Hôm nay hình như tướng quân gọi con là 'Tiểu điện hạ', có lẽ cục cưng thật sự là tiểu hoàng tử của vương quốc yêu tinh nha!" Tiểu Ngũ Nhất nâng bắp chân lên, đung đưa dưới ánh trăng.

Nhiếp Tiêu nghe vậy lập tức nở nụ cười, nhịn không được xoay người đè lại thiếu niên, lại hôn lên môi cậu một cái, "Vậy cục cưng cũng là tiểu điện hạ của ba, tiểu hoàng tử của ba."

Ở bên kia màn đêm, khi tất cả mọi người đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, không khí yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở, Tướng quân Ma Yên và bọn người Bousel cũng lặng lẽ tụ tập với nhau.

Nhìn thấy Ma Yên, Sislow có chút sợ hãi, yếu ớt trốn sau Phong Đao và Phong Thương. Bousel và hai anh em Phong Đao Phong Thương lúc này đã nhận ra Ma Yên tướng quân, nhất thời có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.

"Tướng quân, Ngài tới địa cầu có việc gì sao?" Bousel có chút thấp thỏm hỏi. Lúc tận thế bộc phát, bọn họ ở trên trái đất liền bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài, bởi vậy bọn họ cũng không biết khi tận thế bắt đầu, không lâu sau đó tin tức việc tiểu hoàng tử Vương tộc Nemo mất tích được tuôn ra trong tinh tế.

Nhưng đám người Bousel bây giờ cũng lờ mờ đoán ra được thân phận thật sự của Ngũ Nhất.

Nhớ tới Tướng quân cùng Tiểu điện hạ Vương tộc Nemo đều ở nơi này, Bousel bọn họ có chút thấp thỏm, hô hấp đều khó khăn hơn.

Ma Yên nhìn biểu cảm của Bousel và những người khác thì đã đoán được mọi thứ, không khỏi nhướng mày, nói: "Không cần sốt sắng, các ngươi hẳn là không phải công dân bình thường? Các ngươi thuộc gia tộc nào? Có thể đến một nơi xa như trái đất?, Công dân bình thường không thể làm thủ tục, có lẽ ta biết người nhà của các ngươi."

Bousel nhất thời sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Ta tên đầy đủ Bousel Seton, là nhân ngư tộc, con út gia tộc Công tước Seton."

"Ta quả thật biết cha ngươi." Ma Yên gật gật đầu, sau đó nhìn về phía anh em Phong Đao cùng thằng nhóc đằng sau.


Sislow yếu ớt nói: "Con có thể không nói không? Con sợ ngài đi cáo trạng với cha mẹ con"

"Nói!" Ma Yên uy hiếp.

Sislow cả thân mình run lên, khóc không ra nước mắt: "Cha con là lãnh chúa Huyết tộc Lant, con là con thứ bảy của gia tộc Lant."

Ma Yên nhớ kỹ, "Ta sẽ cáo trạng."

Sislow: QAQ

Hai anh em Phong Đao cùng Phong Thương không cần phải nói, Ma Yên và những người khác nghe đến cái họ này liền biết, "Phong" là họ đầu tiên trong tứ đại gia tộc đứng đầu bấy giờ, chỉ có điều có chút bất ngờ chính là, hai người đều là con của vợ cả trong Gia tộc

Vì vậy, xem xét kỹ lại, bất kể ai trong số ít người có mặt ở đây bị tai nạn hay chỉ bị thương một chút, thì hệ tinh tế đều sẽ có một trận náo động. Ma Yên thăm dò thân phận mọi người, sau đó đi thẳng vào vấn đề mà nói

Bousel và Sislow ban đầu hy vọng rằng Phong Đao và Phong Thương sẽ đưa họ trở về, thế nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hai anh em cũng bị mắc kẹt trên trái đất và không thể quay trở lại.

"Cho nên, hiện tại chúng ta đều mất liên lạc rồi!?" Phong Đao không khỏi ôm trán, tất cả mọi người đều không thể liên lạc với bên ngoài trái đất hình như có chút kỳ quái.

"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!!?"

Lúc này, Ma Yên đem Sislow nhấc lên lắc lắc, bình tĩnh nói: "Ngươi trả lại tất cả đồ đã lấy của ta lại đây, để ta xem có thể liên lạc với máy liên lạc của gia tộc ta hay không."

Bousel và những người khác nhất thời sáng mắt lên, Tướng quân Ma Yên có quyền hạn lớn như vậy khẳng định có thể liên lạc.

Sislow bị lay làm cho hoa mắt, rất nhiều đồ vật hỗn độn bùm bùm rơi ra từ áo choàng nhỏ màu đen đặc thù của huyết tộc, Ma Yên rất nhanh liền tìm được ví tiền của mình cùng những vật dụng khác trong đó, nhưng lại không phát hiện ra máy truyền tin của mình đâu.

"Máy liên lạc của ta đâu?" Ma Yên có chút đầu đau.

Sislow không dám nhìn mọi người, ôm lấy chính mình, co rúm thành một quả cầu nhỏ khóc rống, thanh âm siêu nhỏ ngập ngừng nói: "Con... con giúp ngài đem nó gửi về tinh cầu Nemo rồi, lúc con cắn ngài xong liền hối hận, con sợ ngài cái gì đều không nhớ rõ ở lại trái đất sẽ bị con người lột da làm thảm... Cho nên, con liền bật chế độ khẩn cấp trên máy liên lạc của ngài để mọi người có thể tìm thấy ngài mà đưa về, bây giờ có lẽ nó đã bay đến Hành tinh Nemo từ lâu rồi."

Khóe miệng Ma Yên giật giật: "..."

Ta bây giờ muốn đánh đứa nhỏ này.

Bousel cùng anh em Phong Đao: "..."

Thêm chúng tôi vào.

Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.

26/5/2024


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận