Vào cái lúc mà cô đang ngồi ở trong lòng Bạch Diên để nghịch máy tính thì mở vào trang lớn nhất nước thì thấy có một bảng tin được in chữ màu đỏ đậm nhảy tót lên đầu trang của đất nước.
[ Cảnh báo: Tận thế sắp đến.
Trong vòng một tháng sau sẽ có một loại virut làm cho con người bị sốt, sau đó là co giật rồi biến thành thây ma.
Nhưng khi đó sẽ xuất hiện những dị năng giả có sức mạnh.
Nếu muốn giết thây ma chỉ có cách là chặt đầu nó hoặc đập vỡ đầu nó mới có thể giết được nó.
Nếu như bị nó cắn, người bị cắn sẽ bị biến thành thây ma sau một giờ.
] Đọc đến đây sẽ có những bình luận chủ yếu là nói cái này nhảm hoặc sẽ có những người tin.
Cây lê: Liệu có đúng không dậy nè trời, sao nghe phi lí zậy.
Hoa hướng dương: Tác giả ơi, có nhầm không vậy.
Cây cầu hỏng: Ngày đấy chắc mọi người cứ mua đồ ăn về dự trữ xem.
Nếu xảy ra thật thì có đồ dự trữ rồi, còn không thì để ăn dần cũng được.
.....! Đến đây Bạch Diên cũng ngó vào máy tính của cô xem cái dòng chữ màu đỏ đấy.
Dao Dao, sao em lại xem cái này.
Bạch Dao liếc nhìn anh bảo: Em cứ thấy cái này nó sẽ xảy ra hay sao ý anh, để chiều anh cho ba mẹ xem được không ạ.
.
Cô nhìn anh trai và bảo.
Lúc trước, anh cô toàn bảo cô có giác quan nhạy như thú vậy.
Nên là cô cứ có cái gì cảm giác nó có thật là cô đều nói cho anh hết.
Bạch Diên biết rõ em gái nhỏ của mình có giác quan cực kì bén nên _ Tối đó _ Cậu lặng lẽ dỗ Bạch Dao ngủ rồi lấy máy tính trên bàn nhỏ trong phòng rồi lặng lẽ đi ra.
Mà trong khi đó Bạch Dao còn chưa ngủ mà chỉ nhắm mắt minh tưởng sung quanh thôi.
Cô phóng tinh thần lực xuống dưới lầu nghe thấy cuộc nói chuyện.
Hồi chiều, thấy cái bảng tin này nên anh cô đã bảo cô lưu lại vào một cái tệp trống rồi cho vào cái màn hình máy tính để cho anh cô dễ tìm.
Bạch Dao ở trong phòng minh tưởng đến khi nghe được Bạch Diên nói với Bạch Cao và Hạ Uyển xem những gì mà Bạch Dao đã lưu trong máy.
Cậu giơ lên trước mặt ba mẹ và nói: Nay con cứ thấy Dao Dao nhìn chằm chằm vào cái tin này và bảo nó có thật ạ.
.
Cậu vừa nói vừa mở cái bảng tin và mấy cái bình luận mà Kỳ Dao đã lưu vào máy và để vào mà hình chính cho cậu.
Ba mẹ nhìn vào máy tính một hồi lâu xong mới nhìn nhau xong dừng mắt ở chỗ của máy tính.
Hạ Uyển lên tiếng: Thế thì để mai mẹ sẽ đặt mua một ít hoa quả để dự phòng vậy, có còn hơn không mà đúng không..
Hạ Uyển nhẹ nhàng nói với Cả hai người đang đứng trước mặt mình mà nói.
Thấy thế Bạch Cao cũng nói: Thế để mai ta sẽ mua thêm một vài món vũ khí vậy.
Bạch Cao thở dài nói.
_ Sáng sớm hôm sau _ Trời vừa tờ mờ sáng đã thấy Bạch Bạch Dao ngồi dậy rồi gọi con thỏ kia dậy.
Vì cô thấy nó giống con thỏ quá nên cô gọi nó là thỏ mặc dù nó không phải thỏ.
Cô và nó có thể gọi nhau trong suy nghĩ, nó chỉ có một mình cô nhìn được chứ chả ai nhìn được nữa hết.
Còn cái hình săm trên cổ tay trái của cô thì ai cũng có thể xem được hết nên cô thương mặc áo dài tay hoặc là đeo một cái gì đó ở cổ tay để che nó đi.
Cô hỏi con thỏ đỏ đó là bao giờ thì tận thế đến, nó bảo là khi nào đến thì nó đến thôi.
Nó còn bảo là cô còn có cả một không gian cho cô thoải mái để đồ ở đấy mà không sợ bị hỏng.
Tối hôm qua cô minh tưởng cả đêm nên bây giờ cô nghĩ là cô cũng mạnh lên một chút rồi học cách triệu hồi ở không gian.
Bỗng nhiên đang yên đang lành con thỏ đó lại ra và bảo: Ta nghĩ là ngươi có thể dùng được hệ hỏa và hệ thủy rồi đấy.
Cô giật mình khi nghe nó nói thế, nhưng tôi lại không biết cách dùng.
Thấy Bạch Dao đơ người ra nó bảo: Đừng có mà lo, ngươi ngủ tiếp đi rồi minh tưởng trong đó ta sẽ dạy cho ngươi cách dùng.
Cô nghe lời nó và lên giường nằm ngủ tiếp, qua vài giờ thì trong đó nó đã dạy tôi cách dùng hệ hỏa, hệ thủy và các hệ khác nữa.
Nói chung là nó dạy tổng hợp luôn đi.
Sau khi minh tưởng xong dậy thì khi đó tôi đã có thể sử dụng quả bóng nước một cách thuần thục, còn hệ hỏa thì cô có thể tạo ra bằng trí tưởng tượng của mình và bồi thêm vài chiêu mới nữa.
Cho đến khi vài ngày sau, buổi chiều cô đang ngồi đọc sách thì thấy có một chiếc xe tải màu trắng đang đậu trước cổng nhà mình đang gọi người trong nhà ra.
Thấy thế, anh cô chạy ra cửa và kí tên xong nhận đơn hàng.
Anh gọi cô ra để phụ bê vào nhà, cô lặng lẽ nhìn xung quanh xong kéo Bạch Diên vào nhà biểu diễn cho anh xem cô làm sao để cho nó vào xong lại lấy nó ra.
Thấy thế, anh cô liền bảo cô dùng dị năng của mình để cho hết vào không gian đi.
Cô nhẹ gật đầu xong nhìn xung quanh thấy không có ai nên cô cho vào hết không gian luôn.
Lúc ba mẹ cô về đến nhà hỏi đồ đâu thì thấy cô biểu diễn cho họ cái mà sáng nay cô cho Bạch Diên xem.
Bọn họ đều khen cô và bảo với cô là mai còn một ít đò nữa vẫn chưa được chuyển đến nên dặn dò cô và anh trai cô là mai phải ra để nhận hàng và dặn là cô không được nói với ai nữa.
Sáng sớm hôm sau, anh cô lên phòng cô và gõ nhẹ cửa.
Thấy không có ai trả lời nên Bạch Diên trực tiếp mở cửa đi vào ôm cô gọi dậy đánh răng rửa mặt rồi ôm cô đi xuống lầu thì cô thấy mẹ đang chờ đợi cái gì đó.
Mẹ nhìn xung quanh thấy nhân lúc không có ai nên bảo Bạch Diên gọi em xuống.
Bạch Dao rời khỏi vòng tay anh xong rồi phóng tinh thần lực xem nào có ai đang nhìn không thì không thấy có ai nên cô cho hết đồ vào không gian bao gồm cả thức ăn và đồ dùng cá nhân mà mẹ cô mua.
Cho đến khi cô và anh cô nhìn thấy đồng đồ mà mẹ mua về thì hỏi: Uhh, mẹ ơi.
Nếu như nó không có thật thì sao hả mẹ.
Mà mẹ lại bảo là Hô hô, nếu như ăn không hết thì mẹ sẽ tặng cho hàng xóm hoặc để ăn dần chứ sao nữa.
.
Liếc nhìn mẹ rồi thấy cái xe gia đình thì mẹ thấy bọn tôi có vẻ như là để ý đến nó thì bảo bọn tôi: Cái xe này vẫn là mẹ thích quá nên là mua đây mà.
Bạch Dao và Bạch Diên liếc nhìn nhau xong Bạch Dao bước lên thu vào không gian luôn..