Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Quả Phụ Vậy Nam Nhân Trong Phòng Ta Là Ai


Trương ma ma vừa đi kiểm tra của hồi môn về thì thấy cảnh công chúa đưa xương gà đã gặm sạch cho Tứ hoàng tử, chỉ hận không thể tự móc mắt mình.


Vừa mới khen công chúa biết thương đệ đệ, nhưng cách thương yêu như vậy bà ta thà không cần!

Một hoàng tử đường đường chính chính chỉ có thể gặm xương gà người khác đã gặm qua sao?

"Công chúa, điện hạ còn đang bú sữa.

" Trương ma ma vội vàng bước tới.


Sở Du Ninh ăn một viên hoành thánh: "Ta biết nên mới cho nó gặm xương để mọc răng.

Ngươi xem, nó gặm rất vui đúng không?"

Trương ma ma nhìn Tứ hoàng tử gặm rất nghiêm túc thì không biết nên nói gì.

Bà ta đột nhiên nghĩ đến cảnh chó con vẫy đuôi là thế nào?

Trương ma ma vội vàng gạt bỏ hình ảnh đại nghịch bất đạo trong đầu, lấy khăn tay ra, tiến lên lấy xương gà trong tay Tứ hoàng tử: "Công chúa, sắp đến giờ đóng cửa cung rồi, trong cung vẫn chưa có tin tức truyền đến, chẳng lẽ bệ hạ thật sự bị Chiêu quý phi thuyết phục rồi sao?"

"Á! Đa! "


Cục bột thấy có người muốn cướp đồ ăn của mình, bàn tay nhỏ xíu đầy dầu mỡ đánh vào tay Trương ma ma, vẻ mặt hung dữ bảo vệ đồ ăn.


Sở Du Ninh húp xong thìa nước mì cuối cùng, nhìn Trương ma ma bị cục bột đánh mà vẫn cười hề hề: "Vậy không phải vừa hay sao? Chẳng lẽ ma ma thấy Tiểu Tứ ở trong cung sống tốt hơn ở phủ tướng quân à?"

Lời này đâm thẳng vào tim Trương ma ma, không cẩn thận để Tứ hoàng tử cướp lại được xương gà.


Bà ta ngẩng đầu nhìn Sở Du Ninh, Trương ma ma nhìn công chúa lớn lên, tính tình công chúa ra sao bà ta hiểu rõ.


Sau khi hoàng hậu qua đời, công chúa càng trở nên ngang ngược khó chiều, chưa từng có lúc nào nhìn xa trông rộng như hôm nay.


Hôm qua công chúa tỉnh lại sau khi treo cổ thì như biến thành một người khác, từ cao cao tại thượng trở nên dễ gần, thậm chí có lúc bà ta đứng bên cạnh công chúa, còn thấy công chúa có chút sát khí.


"Nhưng nếu Tứ điện hạ ở lại phủ tướng quân với thân phận của hồi môn, sẽ tương đương với việc hủy hoại tương lai của ngài ấy.

" Trương ma ma hạ giọng.


"Tương lai? Thế nào mới được coi là tương lai? Làm hoàng đế, xưng bá thiên hạ mới gọi là tương lai sao?"


Đi ngủ đi, hai năm nữa sẽ không còn Khánh Quốc nữa đâu.


Trương ma ma ngẩn người, bà ta nhớ đến lúc hoàng hậu nương nương hấp hối nắm tay mình dặn đi dặn lại, nhất định phải bảo vệ Tứ điện hạ, chỉ cầu Tứ điện hạ có thể bình an lớn lên là được.


Bà ta tưởng đó là lời hoàng hậu nương nương nói ra trong lúc tuyệt vọng, tâm khôi ý lạnh, hóa ra công chúa còn hiểu chuyện hơn cả mình.


"Công chúa quả thực đã lớn rồi.

"

Trương ma ma thấy yên lòng, vui vẻ chấp nhận sự thay đổi của công chúa.


Người trải qua sinh tử, ngộ ra lẽ đời không phải là không có, có lẽ là hoàng hậu nương nương trên trời có linh thiêng đã khiến công chúa giác ngộ.


Sở Du Ninh không để vào mắt nghi ngờ của Trương ma ma, hoặc có lẽ nghi ngờ của bất kỳ ai nàng cũng không xem trọng, cũng không định giữ nguyên thiết lập nhân vật của nguyên chủ.


Có thân phận công chúa này, chỉ cần hôn quân không lên tiếng thì ai có thể thiêu chết nàng chứ, nếu thật sự muốn thiêu, nàng còn có thể bỏ trốn, chỉ là kế hoạch được đẩy lên sớm hơn thôi.


Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Tôn ma ma.


"Công chúa, Lưu công công đến.

"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận