Không chỉ hắn nghĩ vậy, những người khác đi theo cũng nghĩ như vậy, chỉ cần nghĩ đến cảnh công chúa ném Văn công tử ra xa, họ đều thấy chuyện tao nhã như làm thơ không hợp với công chúa.
Trương ma ma giữ vẻ mặt nghiêm túc, tuyệt đối không thể để người khác biết công chúa điện hạ muốn đào củ sen ăn.
!
Cuối cùng Sở Du Ninh cũng không thể về Minh Huy Viện chờ món củ sen của nàng, bởi vì có người trong cung đến.
Cấm quân khí thế hung hăng bao vây phủ tướng quân, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều cho rằng phủ tướng quân sắp gặp đại nạn.
Nghe nói Anh Quốc Công thế tử đã trở về kinh thành, vừa về kinh đã cho người khiêng vào cung cáo trạng, muốn bệ hạ nghiêm trị Thẩm Vô Cữu.
Sở Du Ninh cau mày, chỉ hỏi thống lĩnh cấm quân: "Phụ hoàng của ta bảo các ngươi đến sao?"
Thống lĩnh cấm quân gật đầu: "Đúng vậy, xin Thẩm tướng quân phối hợp.
"
Sở Du Ninh liếc nhìn Thẩm Vô Cữu sắc mặt đỏ bừng, đây không phải là hồng hào, cũng không phải do ánh nắng mặt trời rọi, mà là do hắn còn đang sốt, thế mà người này lại cố tỏ ra không có chuyện gì.
Nàng lắc đầu: "Hắn không đi.
"
Thẩm Vô Cữu kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh, không ngờ nàng sẽ đứng ra làm chủ cho mình.
"Công chúa, chuyện này rất quan trọng, thần dù có phải khiêng cũng phải khiêng Thẩm tướng quân vào cung.
" Thống lĩnh cấm quân mặt lạnh, tỏ vẻ không nhượng bộ.
"Phụ hoàng bảo ngươi làm vậy sao?"
Nếu đúng là thế, vậy nàng phải thu hồi câu nói không gọi Cảnh Huy Đế là hôn quân lại, kẻ không coi trọng sống chết của tướng quân ra trận giết địch chính là hôn quân.
"Vi thần phụng mệnh hành sự.
"
Thống lĩnh cấm quân thực chất là người của Đại hoàng tử, bệ hạ chỉ nói tùy cơ ứng biến, nhưng hắn cũng hiểu ý của Đại hoàng tử, dù thế nào cũng phải khiêng Thẩm tướng quân vào cung trị tội.
"Vậy ngươi có thể cút rồi, có tội hay không phải đợi người khỏe lại mới nói, trừ khi phụ hoàng muốn nữ nhi mình thành quả phụ.
"
Thẩm Vô Cữu mà không nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nói đến chuyện vết thương không lành, chỉ riêng cơn sốt cũng có thể thiêu chết hắn.
Một tướng quân tốt như vậy lại bị hành hạ đến chết, đúng là đáng tiếc.
"Xin công chúa thứ tội, thần cũng chỉ phụng mệnh hành sự.
"
Thống lĩnh cấm quân nói xong, vẫy tay cho người đi khiêng Thẩm Vô Cữu.
Sở Du Ninh cười lạnh, lúc có thể động thủ thì tuyệt đối không nói nhảm, tiến lên đá bay thống lĩnh cấm quân ra ngoài.
Những cấm quân khác trợn mắt, như thể bị đóng băng, nhìn thống lĩnh nhà mình bị đá bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất.
Chắc chắn là ảo giác rồi, Du Ninh công chúa từ bao giờ lại có sức lực lớn như vậy?
Chỉ cần giơ chân là có thể đá bay một tráng hán, đó chính là thống lĩnh của bọn họ!
Thống lĩnh cấm quân ôm bụng đứng dậy, sắc mặt âm trầm.
Hắn cũng không ngờ Du Ninh công chúa lại có sức lực lớn như vậy, không nói một lời đã ra tay, thậm chí không cho hắn chuẩn bị phòng thủ.
Trương ma ma kinh hồn bạt vía, trước đó còn có thể nói là Văn công tử quá yếu, lần này đổi thành thống lĩnh cấm quân cũng vẫn bị nàng nhẹ nhàng đá bay ra ngoài, sức lực của công chúa thật đáng sợ.
Thẩm Vô Cữu cau mày, lúc nãy hắn ở ngay bên cạnh công chúa, lúc công chúa ra tay, hắn cảm nhận được một luồng khí tức chỉ có trên chiến trường.
Công chúa lớn lên trong cung, sát khí này từ đâu mà có?