Mạt Thế Đàm


Về điều này, tôi rất may mắn, vì tôi không bao giờ có thói quen đi bệnh viện khi bị bệnh, bây giờ tôi cuối cùng cũng giữ được sự tự do.

Nếu tôi đã vào bệnh viện hoặc phòng khám vào lúc đó, có lẽ bây giờ tôi vẫn không biết mình đang ở trong viện nghiên cứu nào.

Tôi vẫn tiếp tục sống cuộc sống hàng ngày của mình, đi chăn dê và làm nghề đan cỏ vào ban ngày, về nhà vào buổi tối để nấu ăn và mở máy tính để đọc tin tức.

Hiện tại, căn bệnh này vẫn chưa được kiểm soát một cách hiệu quả, nhưng các cơ quan liên quan đã tập trung vào việc nghiên cứu về muỗi, nghe nói là con muỗi chích là con đường lây nhiễm có khả năng cao nhất.

Khi tin tức này được công bố, các sản phẩm tiêu diệt muỗi bắt đầu bị tranh mua điên cuồng, các loại vượt muỗi điện và đèn tiêu diệt muỗi bán chạy nhất, tất cả các loại nhang và dung dịch xông muỗi cũng bán hết sạch.


Tôi cũng đã mua một hộp nhang muỗi, loại hình vòng tròn cổ điển nhất, đó là kinh nghiệm của tôi trong hơn mười năm qua, những nhang và dung dịch xông muỗi thông thường không có hiệu quả như vậy, mặc dù khi đốt muỗi cũng làm cho con người phải gánh chịu hậu quả.

Tôi không nghĩ rằng mình cũng cần cái này để tự bảo vệ mình, chỉ là sau sự kiện này, trong một thời gian dài sau này, chắc chắn sẽ khó mua được nhang muỗi, vì thế tôi đã mua một ít dự trữ, cuối cùng thì cái này cũng được coi là một loại vật dụng hằng ngày.

Không lâu sau đó, một loạt tin tức về vấn đề phụ gia trong trái cây đã được tiết lộ, các chất phụ gia, chất làm đầy và chất làm ngọt là chuyện nhỏ, tôi mở máy tính lên đọc tin tức, đó là một loạt các vấn đề đa dạng, sự thông minh của con người thật sự là vô biên.

Điều này gây ra một cuộc khủng hoảng thực phẩm mới lại nổi lên, mọi người không biết những thực phẩm nào mới là hoàn toàn không có độc tố, có thể yên tâm sử dụng.

Tôi may mắn vì đã quyết định về nhà trồng cây vào năm ngoái, nếu ở thành phố, tôi chắc chắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ đói đến nơi.

Nghe nói gần đây, người dân ở các thành phố lớn không còn yêu thích đi chợ nữa, họ cũng không thể tin tưởng hoàn toàn vào siêu thị.

Hầu hết mọi người thích mua rau từ các nông dân ở nông thôn, nếu có nông dân đem rau vào thành phố thì càng được hoan nghênh.

Nhưng ít ai biết rằng việc mua rau ở bất kỳ đâu cũng giống nhau, nhưng ở các làng như làng chúng tôi, nơi chủ yếu làm công nhân và trồng cây là phụ, việc bán rau tự trồng của họ còn tốt hơn một chút, nhưng đến các thị trấn nông nghiệp nhưng không phải là làng, làm sao họ vẫn có thể tuân thủ các nguyên tắc của mình và không bao giờ chạy theo xu hướng khi những người khác đều sử dụng chất phụ gia?


Tôi hiện giờ trồng rau, ngoài việc tự mình sử dụng, cũng sẽ mang đi một số cho mẹ và em trai tôi.

Em trai tôi gần đây chuẩn bị kết hôn, mặc dù hiện tại không phải là lúc thích hợp, nhưng bạn gái của anh ấy đã mang thai, nếu không cưới thì không thể giải thích được.

Em dâu của tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ và tài năng, mọi người đều cho rằng tôi ngốc, nhưng thực ra tôi đánh giá con người khá chính xác.

Loại phụ nữ như vợ em tôi, sau này chắc chắn sẽ làm chủ gia đình, nhưng điều này cũng tốt, em trai tôi không gỏi kiểm soát bản thân, lấy vợ giúp đỡ, mẹ tôi cũng có thể tiết kiệm chút sức lực.

Họ quyết định tổ chức đính hôn và kết hôn cùng một lúc, một phần để tiết kiệm tiền và một phần để tiết kiệm công sức.

Kẹo đính hôn không ngon lắm, nhưng bao bì thì đẹp, và loại hình cũng đa dạng, một hộp lớn chứa hai cái chân vịt, bên ngoài viết bốn chữ "Cùng nhau cùng một trái tim", không thiếu các loại kẹo kí khác.

Ngoài ra còn có một chai nước uống, trên vỏ màu vàng có chữ H quốc, tôi mở ra uống một ngụm, thấy hương vị quá nồng, tôi đặt tất cả lại bàn và trong cái nóng rực này nó đã đó trong được một khoảng thời gian, đến buổi tối của ngày thứ tư tôi mới chợt nhớ ra muốn xử lý chúng nó, lấy lên và ngửi một hơi, hé, nó vẫn chưa thay đổi hương vị, nhưng tôi không dám uống, cái này không phải đã được thêm vào một số thứ gì rồi đó chứ? Vì vậy, gói kẹo này đã được để trong phòng của tôi trong một thời gian dài, cho đến khi cháu tôi được sinh ra nó vẫn chưa hết.


Đám cưới của em trai tôi cũng không đặc biệt hoành tráng, hiện tại tình hình ở thị trấn khá trầm trọng, việc tổ chức hỏi rượu trong thời gian này thực sự là hiếm có, vì cô gái đến từ nơi khác, số lượng khách mời cũng không nhiều, tiệc chỉ tổ chức bảy bàn, nhưng lại thuê một số chiếc xe sang để phô trương, cô dâu mặc váy cưới từ chiếc xe bước xuống, nắm tay em trai tôi Đào Phương rồi từ từ bước vào căn nhà ba tầng, từ đây bắt đầu cuộc sống củi gạo mắm muối.

Được rồi, tôi phải thừa nhận rằng tôi hơi ghen tị, nhưng xin hãy tha thứ cho tôi, dựa vào tình hình hiện tại, tôi thực sự có thể sẽ là độc thân suốt đời.

Tôi đã cho họ một bao lì xì trị giá mười hai nghìn tệ, cầm trong tay cả một cọc dày, nhưng so với phong tục ở đây, thật ra không phải là nhiều.

Nhưng mọi người đều phải có món quà đáp lại, lần này tôi không đòi, những người biết thì nói tôi ngốc, nhưng tôi thấy không sao, dù sao tôi cũng chỉ có một người em trai này thôi, họ đã kết hôn và có gia đình riêng của họ, từ nay về sau chúng tôi là hai gia đình khác biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận