Mạt Thế Đàm


Tiếp theo là những con dê bị nhiễm bệnh, tôi xác định chúng bị nhiễm
bệnh vì có 4 con dê bị sốt xuất hiện cùng lúc, và sau khi kiểm tra kỹ
lưỡng, tôi đã tìm thấy nhiều vết cắn của muỗi trên mỗi con dê.

Nhìn thấy những con dê ủ rũ trong chuồng và những con muỗi ồn ào
xung quanh, tôi cảm thấy rất bất lực.

Thực ra, tôi thực sự không biết
phải làm gì với những con muỗi này.

Theo lý thuyết, tôi có các tế bào
miễn dịch chống lại virus này trên cơ thể tôi, nhưng làm thế nào để
truyền nó cho những con dê của tôi? Việc trao cho chúng một ít máu có
tác dụng không? Và chúng cần phải uống bao nhiêu? Thôi, giờ chúng ta
cứ làm theo cách của người ta và xem kết quả thế nào.


Tôi đã đi đến trạm y tế của thị trấn và mua một số ống tiêm dùng một
lần.

Y tá nhìn tôi với ánh mắt kì lạ, đặt ống tiêm trên bàn.

Tôi cũng
không muốn liên quan với cô ta nhiều, vậy nên tôi cứ để tiền trên bàn
cũng không nói tiếp.

Tôi nghĩ dù tôi không trả tiền thì cô ấy cũng không
nói gì, bởi vì cô ấy không muốn nói chuyện với tôi thêm nữa.

Chà, bây giờ người sử dụng ma túy là rất nhiều, nhưng tôi nhìn thế nào đều là rất có tình thần được không, cô có phải là một người quá nhạy cảm rồi?

Tôi chọn cách tiêm chứ không phải uống, vì tôi thật sự không có nhiều máu để cho chúng uống.

Tiêm là một công việc kỹ thuật, và tôi thậm chí không biết phải đâm kim vào đâu.

Điều này là nhờ internet toàn năng mà tôi hiện đang học và áp dụng nó, lấy chính mình làm đối tượng thử nghiệm.

Việc rút máu khá suôn sẻ, nhưng việc tiêm thì không.

Những con dê này dường như sợ bị chích, có lẽ là vì họ bị kích thích bởi máu đỏ tươi trong ống tiêm, trong tình huống đó, tôi chỉ có thể buộc chúng lại.

Tôi lấy ra bốn cái ghế dài từ trong nhà, buộc từng con một và tiêm từng con trong tiếng kêu than thảm thiết của chúng, tôi đâm mạnh ống tiêm vào.

Mỗi con dê đều nhận được một ít máu của tôi, tôi không dám rút nhiều, cũng không dám tiêm nhiều vào chúng, tôi đau lòng cho máu của mình, và tôi đau lòng hơn nếu làm hại những con dê này.


Đêm đó, trong chuồng dê rất yên bình, tôi cũng không ở đó để bên chúng, tôi đã làm hết những gì có thể, những người ở bệnh viện cũng không thể chữa trị, ai sẽ quan tâm đến những con dê của tôi? Cho đến sáng hôm sau, chuồng dê vẫn yên bình, tôi cảm thấy hơi lo lắng, không biết tình hình của chúng ra sao.

Mặc dù có chút buồn, nhưng nếu tôi mở chuồng và thấy một số con dê chết, thì tôi cũng chỉ có thể đào một chỗ hoang để chôn thôi.

Việc đầu tiên tôi làm sau khi thức dậy là đi kiểm tra dê, khi tiến lại gần chuồng dê, tai tôi đã nghe thấy tiếng dê nhai cỏ, vào thời điểm đó, tôi cảm thấy âm thanh của những bụi cỏ khô bị nhai là một điều tuyệt vời như thiên âm.

Tôi nên cảm ơn ai nhỉ? Tóm lại, tôi rất vui, những con dê của tôi đang ngồi trong chuồng ăn cỏ một cách thong thả, phải, chúng chắc chắn đã đói rồi, đã mấy ngày chúng không được ăn đủ một bữa cơm.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, nước trên trời dường như đổ không mất tiền, và không biết hồ nước trên núi có thể chịu được không, nhưng chắc chắn sẽ không sao, ở đây, chúng tôi thường xuyên gặp những cơn mưa như vậy, nhiều năm nay nó đã chịu được, lần này cũng không khác gì.

Sau sự cố dê của tôi, tôi cảm thấy vấn đề này nghiêm trọng hơn, thậm chí cả động vật cũng có thể bị nhiễm virus này, nếu thịt bò và thịt dê bị nhiễm và được người dân mua về sử dụng thì sao?

Đó là điều không thể tưởng tượng được, nhưng tôi không thể làm gì cả.

Vì lời nói của người nhỏ bé không có sức mạnh, ngay cả khi tôi nói, cũng không ai tin lời tôi, và ngay cả khi có người tin, cũng không thể ngăn cản sự kiện đó đến.

Không tới mấy ngày, trên mạng đã có người bắt đầu đăng câu hỏi trên Internet về con đường lây truyền của cơn sốt này, nếu muỗi là nguồn lây nhiễm duy nhất, thì tại sao có một số đứa trẻ được bảo vệ chặt chẽ trong nhà cũng bị nhiễm, hiện nay, một số gia đình đã đối với muỗi đến mức khá nghiêm trọng, họ khẳng định rằng trong nhà của họ không thể có một con muỗi nào cả.

Nhưng vẫn có người bị nhiễm, chuyện gì đang xảy ra?


Không lâu sau đó, xảy ra bê bối về việc một số trang trại giết mổ gia súc sau khi bò dê bị sốt thì bán vào thị trường.

Hành vi này về cơ bản là tội giết người nhưng mức độ trách nhiệm hình sự mà họ phải gánh lại nhẹ hơn nhiều so với tội giết người, thậm chí còn không đạt được cấp độ giết nhầm.

Nhưng họ sẽ mãi bị xã hội khinh bỉ, sau khi ra khỏi tù, họ thậm chí còn không thể ra khỏi nhà, vì khắp nơi đều là kẻ thù của họ.

Nhìn niềm vui nỗi buồn của người khác, tôi mới từ từ ăn xong tô mì lớn.

Là người miền Nam, tôi vẫn thích mì khô mấy ngày nữa, khi tạnh mưa, tôi sẽ lên núi hái mấy củ mài rừng về nấu.

Củ mài rừng nên được xào trong nồi nóng với dầu cho đến khi chuyển sang màu vàng thì cho nước vào nấu chín, à, phải nấu lâu một chút, nấu cho đến khi nước dùng dậy mùi thơm của củ mài, sau đó thêm mì khô vào, thêm một chút gia vị và một ít nước tương, nước phải ít, mì khô phải nấu đến khi nửa khô nửa ướt, sau khi chín, thì mới múc một ít dầu hành vào, và còn phải rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ

"Bang bang bang" Khi tôi đang mơ mộng về hương vị ngon của mì khô hầm củ mài, tôi nghe tiếng đập cửa phòng dưới, đã muộn rồi, mà còn đang mưa, ai vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận