Vì bất ngờ có được một con lợn rừng, chúng tôi đã đi đến thị trấn một ngày sớm hơn.
Tôi nghĩ bà chủ cửa hàng tạp hoá sẽ không tính toán thêm một ngày nữa, vì tôi mang theo một cái đùi heo rừng cùng một miếng thịt lớn.
Cát Minh nói hôm nay nhàm chán, không muốn ra ngoài.
Cho nên hôm nay anh ấy tiếp tục ngủ ở nhà, tôi vui vẻ đưa Tiểu Hắc đi chơi trước khi đi, tôi hỏi anh ấy muốn gì, anh ấy nói muốn một chai tương ớt.
Tôi đã tặng Đào Phương phổi, gan lợn cùng với một chân sau và một nửa mông lợn.
Tôi thấy tinh thần em ấy không có vẻ tốt lắm, nhưng mẹ tôi lại rất vui vẻ.
Bây giờ bàấy không cảm thấy ngượng ngùng như lúc đầu nữa, lúc ấy khi tôi mang đồ đến, bàấy nhiều ít sẽ cảm thấyxấu hổ.
Bây giờ bà ấy đã có thể nói chuyện với tôi một cách vui vẻ, nhưng điều đó không khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tiểu Hắc dường như không thích ở lại đây lắm, nó luôn vui vẻ mỗi khi ra ngoài, nhưng khi đến Đào Phương thì nó lại cảm thấy rầu rĩ không vui.
Tôi cũng cảm thấy áp lực, vì vậy tôi sớm rời khỏi đó.
Bà chủ cửa hàng tạp hoá rất thích thịt lợn tôi mang đến.
Cô ấy hỏi tôi lần này muốn gì?
"Tương ớt có không?"
"Có nhiều lắm, tất cả đều là món khai vị, đã lâu không ai mua nữa.
Ngươi muốn ta mang hết cho ngươi không?"
"Hehe, không cần nhiều như vậy, tôi còn muốn một ít khác, giấy ăn còn không?"
"Ở nhà ta không còn nhiều, đã lâu không nhập hàng"
" Bà có thể cho bao nhiêu thì tôi đều lấy."
"Cho ngươi hai túi giấy ăn, thế sao?"
"Khá tốt, bà nghĩ cái này tính như thế nào?"
"Ngươi đưa miếng thịt heo này cho ta, ta cho ngươi mười chai tương ớt, còn hai chai tương đậu nữa ngươi có muốn không? Hai túi giấy ăn, ừ, chưa đủ, ngươi còn muốn gì nữa không?"
Tôi suy nghĩ một chút, tương đậu cũng không tồi, trong nhà dường như cũng không thiếu gì nhiều, vì vậy tôi yêu cầu bà cho thêm vài chai nước tương và giấm, mỗi người trong nhà đều thích ăn mặn.
Trước khi ra về, tôi còn lôi ra vài quả cà chua để cho bà.
Gần đây cà chua trong vườn của tôi lớn lên rất tốt, ngoài việc cho nhà tôi và nhà của Đào Phương ăn ra, còn sót lại một ít, bà ấy rất vui vẻ và mời tôi lần sau đến để đổi đồ.
Tôi không biết hôm nay Tiểu Hắc có chuyện gì, nó dường như không vui, tôi vỗ vỗ đầu nó để an ủi, hôm nay chúng tôi đi chậm hơn mọi khi.
Tôi dường như chưa bao giờ quan sát kĩ thị trấn nhỏ được phủ tuyết trắng, vì tôi không thích tuyết nên luôn mang theo tâm thái ghét bỏ, và chưa từng thực sự thưởng thức vẻ đẹp của nó.
Những cây phượng ở hai bên đường đã rụng hết lá từ lâu, những nhánh cây chỉ treo một vài vụn băng, tuyết tích tụ thành từng mảng lớn trên cành cây, trên cột đèn đường, chỉ cần có một chút chỗ trống, tuyết liền tích tụ ở đó, toàn bộ thế giới trở nên trắng xóa, những ngôi nhà ven đường sắp bị chìm dần trong biển trắng này, mái nhà, cửa sổ, mái ngói, mọi thứ đều phủ đầy màu trắng.
Đây thật sự là một mùa đông đặc biệt, tôi chưa từng trải qua trong suốt cuộc đời của mình.
Nó khắc nghiệt, nhưng lại đẹp đẽ.
Chúng tôi trở về nhà đã là giờ ăn trưa rồi, cái gã Cát Minh chắc chắn vẫn chưa thức dậy, tôi để Tiểu Hắc tự chơi và bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Cà tím ở sau nhà trong vài ngày qua đã phát triển tốt, tôi làm một đĩa cà tím xào với một ít tương đậu, rau cải xanh xào, lấy ra một ít lòng heo hôm qua còn đem đi hâm lại, sau đó lại nghẫm lại làm thêm một đĩa thịt heo xào.
Chỉ khi đã làm xong tất cả công việc tôi mới thấy không ổn, Cát Minh chính là một tên tham ăn, thường thì nghe thấy mùi thức ăn đã chạy tới rồi, chẳng bao giờ cần tôi kêu, hôm nay tôi đã nấu cả bữa trưa mà vẫn chưa thấy dấu vết của gã đâu.
Hôm nay sáng gã trông có vẻ không được khỏe, có phải là gã bị ốm không?
Nhưng gã không ở trên lầu, và rồi tôi liên tưởng đến việc Tiểu Hắc buồn rầu, cuối cùng tôi mới hiểu Cát Minh lại đi rồi.
Tôi cảm thấy mất mát và cũng tức giận, tên này mỗi lần rời đi đều biến mất mà không nói gì cả, làm vậy có vui sao?
Trên bàn có một tờ giấy trắng viết mấy chữ "Lượng Lượng, tôi phải về nhà, đừng quá nhớ tôi."
Còn nửa tháng nữa là đến Tết rồi, lúc đầu tôi nghĩ là năm nay cuối cùng không còn phải ăn một mình nữa, kết quả là cuối cùng gã này lại bỏ đi, đi cũng được, lão tử có thể tiết kiệm được không ít thịt đâu.
Không phải có Tiểu Hắc sao? Tiểu Hắc, ngươi phải ngoan ngoãn, ta sẽ cho ngươi hết thịt của gã Cát Minh đó.
Những ngày không có Cát Minh vẫn giống như trước đây, tôi mỗi ngày đưa Tiểu Hắc đi làm việc ở thung lũng, khi rảnh rỗi thì tự làm đồ ăn, đôi khi đưa bầy dê lên núi để cải thiện bữa ăn, cùng lúc làm vài lỗ trên hồ để câu cá.
Thỉnh thoảng đến thị trấn, đôi khi lại bị mẹ kéo đi trò chuyện, và đến cửa hàng tạp hóa của bà lão để đổi một số đồ linh tinh, mặc dù tôi hiện tại đã không thiếu gì nhiều nữa.
Thực ra, Cát Minh cũng không nói nhiều, nhưng sau khi gã đi, tôi cảm thấy thế giới này bỗng dưng yên tĩnh hơn rất nhiều.
Còn Tiểu Hắc, nhóc con vô tâm vô phế đó, nhanh chóng phục hồi sức sống.
Sau này khi chúng tôi lại đi lên núi, nó cũng không như trước, mỗi lần bỏ tôi lại đi trước, nó đã yêu thích công việc của chó chăn cừu.
Thỉnh thoảng, nó sẽ xông vào bầy dê với tư cách một con chó săn, nhưng những con dê đó dường như không sợ nó, đôi khi thậm chí còn tự mình lại gần nó, tạo ra một tình bạn gần gũi, khiến cho Tiểu Hắc cảm thấy một chút bất lực.
Trước Tết, tôi lại thịt một con dê, để lại nửa con cho mình, và phần lớn còn lại tôi đưa cho Đào Phương, cũng mang một miếng thịt không nhỏ đến cửa hàng tạp hóa, bà chủ cửa hàng mỗi lần thấy tôi đều rất nhiệt tình, kéo tôi nói chuyện mãi không hết.
Chồng của bà qua đời sớm, sau cùng cũng nuôi dưỡng được đứa con trai, đứa con trai cũng thành đạt, tốt nghiệp ở một trường đại học tốt và có một công việc tốt, rồi lại lấy một người vợ tốt, cặp đôi họ cùng đi làm, đứa con trai năm tuổi thì ở nhà của bà trong thị trấn, bà không cảm thấy mệt mỏi, theo lời bà nói, mỗi ngày sống là một ngày làm việc, không làm việc thì con người còn lại làm gì?