Mạt Thế Đàm


Bà nói rằng công việc của con trai bà thật tốt, ở ngân hàng, lương cao, phúc lợi tốt, và nghỉ phép cũng bình thường, bà thực sự tự hào, con dâu của bà cũng là một người phụ nữ tốt, cô ấy dạy học ở trường trung học ở thành phố, đang làm chủ nhiệm lớp, cả học sinh lẫn giáo viên đều thích cô ấy, trường cũng coi trọng cô ấy.

Bà nói rằng đứa cháu của bà thật đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy đứa bé, bà luôn cảm thấy hạnh phúc, ban đầu cuộc sống của bà diễn ra rất tốt, con trai và con dâu đều đi làm ở thành phố, bà cũng kiếm được ít tiền ở thị trấn, và đứa cháu cũng rất tri kỉ.

Nhưng cuộc sống giờ này cũng chẳng biết sao nữa, mọi thứ đều đang ổn định thì đột nhiên lại xảy ra chuyện này.

Bà và con trai đã lâu không liên lạc được, bà lo lắng đến mức suýt chết, không biết con trai và con dâu ở thành phố thế nào.

Thị trấn này không thể so sánh với thành phố, ở đây vẫn dựa vào núi, ít nhất cũng có thể lên núi chặt ít củi hoặc đào ít rễ cây để không bị đói rét.

Nhưng người ở thành phố thì sống thế nào? Bà đã nhiều lần muốn đi thành phố, không có xe thì bà có thể đi bộ qua, nhưng bà còn có đứa cháu nữa, vì vậy chỉ có thể chờ đợi.

Con trai và con dâu ở thành phố cũng không biết có ổn không, bà lo lắng về họ, họ lại lo lắng về mẹ và con trai ở thị trấn.


Điều này thực sự là một mất mát.

Bà nói rồi lại khóc, càng khóc thì càng đau lòng, tôi không biết phải làm sao để an ủi bà, chỉ im lặng nghe bên cạnh.

Cháu trai bà cũng đã xuống tầng dưới, nắm tay bà và nói rằng: "Bà đừng khóc." Sau đó, hai người ôm nhau mà khóc.

Tôi và Tiểu Hắc rời đi một cách im lặng, bà nói bà rất khổ, nhưng tôi lại ngưỡng mộ bà, bà có một đứa cháu dễ thương, bà rất mạnh mẽ, bà có thể chia sẻ với tôi, một người không quen biết.

Nhưng tôi thì sao? Tôi thậm chí còn không biết phải chia sẻ cảm xúc với ai.

Nói trắng ra, họ đều là những người có tâm hồn khỏe mạnh, còn tôi chỉ là một phần của một cái bức tranh không hoàn hảo.

Nhưng bây giờ họ phụ thuộc và tin tưởng tôi, chỉ đơn giản vì vào những lúc khó khăn, tôi đã giúp đỡ họ.

Sáng ngày đầu năm, tôi lại đến mộ cha, đã lâu rồi tôi
không đến đó, mộ đã phủ đầy tuyết, tôi phải rất nỗ lực mới xới hết tuyết ra, dưới tuyết vẫn còn cỏ dại, tôi cắt bỏ cỏ dại, tôi mang theo một bát thịt kho và một chai rượu trắng, ngồi bên mộ một lúc.

Tôi muốn thử kể một chút nỗi lòng, nhưng mở miệng ra, tôi lại không biết nói gì.

Hôm qua, mẹ và em dâu đều nhất quyết muốn tôi ở lại cùng họ ăn Tết năm nay, còn Đào Phương cũng mở miệng mời tôi ở lại.

Nhưng tôi tại sao phải đi đến thị trấn để ăn Tết chứ? Ngôi nhà cũ này mới thực sự là nhà của tôi, tôi đã dựng chuồng dê ở phía trước, trong đó nuôi một bầy dê, tôi cũng dựng lều ở phía sau, trồng đủ loại rau cùng với một ổ gà, bên cạnh còn có một ông lão vui vẻ sống bên cạnh, nhà còn có những món ăn tôi để qua đêm hôm qua, và năm nay tôi còn có Tiểu Hắc ở bên cạnh.

Đó mới thực sự là nhà của tôi, tại sao phải đến thị trấn ăn Tết?

Họ không hiểu lý do mà tôi kiên trì, mẹ thậm chí còn hơi tức giận, em dâu cũng cảm thấy một chút ngượng ngùng, chỉ có Đào Phương vẫn im lặng.


Anh em tôi năm nay ít nói hơn nhiều, đã bắt đầu có phần giống với tính cách của tôi và cha tôi.

Điều này không tốt chút nào, và dường như chính emấy cũng không nhận ra điều đó.

Buổi chiều, tôi trở về nhà và làm một đống món ngon, thịt dê vừa mổ dùng để nấu lẩu, mặc dù không có nhiều loại nguyên liệu lấu nhưng bù lại bằng nước lẩu đậm đà được hầm từ xương dê tươi mới.

Cá không còn là món cá luộc trong nồi lớn nữa mà là cá sốt chua ngọt được chăm chút tỉ mỉ, còn có một vài món xào đơn giản.

Sau đó, tôi đón ông Chu, Tiểu Hắc cũng đến ngồi vào bàn, ông Chu đã già rồi, không quan tâm đến những điều này, còn tôi và Tiểu Hắc đã cùng nhau ăn và ngủ như vậy trong một thời gian dài, tự nhiên không thấy có gì lạ.

Ông Chu thích nhất là củ cải trắng đã mền nhữn trong lầu và thịt trên xương dê, vì chúng gần như không cần sử dụng đến răng, tan ngay khi đưa vào miệng.

Tiểu Hắc vẫn thích xương nhất, một nồi xương dê đã vào bụng nó, nó cũng không sợ bụng đau, và tối nay nó còn thích ăn mì sợi, này cũng thật buồn bực, răng của chó mặc dù rất khỏe nhưng chúng có kẽ hở, việc ăn mì đối với chúng là một động tác có độ khó cao.

Nhìn nó chiến đấu với sợi mì, tôi và ông Chu đều bị nó làm cho bật cười, bầu không khí ban đầu u ám đã trở nên vui vẻ hơn nhiều.

Sau khi no say, tôi không dọn dẹp bàn ăn, tôi đưa ông Chu về nhà và sau đó tự mình nằm trên giường để nghe radio, hiện nay việc nghe radio đã trở thành sở thích lớn nhất của tôi.


Giọng nam quen thuộc và trầm bổng trong đó luôn xuất hiện đúng giờ, điều này khiến cuộc sống của tôi trở nên đáng mong đợi hơn.

Hôm nay anh ấy không đọc thư nữa mà thay vào đó là phát những bài hát cổ điển tiếng quốc ngữ, anh ấy nói hôm nay là một ngày lễ quan trọng của đất nước anh ấy, anh ấy không muốn nói những điều buồn phiền.

Hết bài này đến bài khác khiến người ta cảm thấy thân thiện vô cùng.

Anh ấy nói lời chúc mừng đến gia đình và bạn bè xa xứ, mong họ có một năm mới tốt lành và một mùa xuân an lành.

Lời chúc này không tồi, mặc dù tôi không biết liệu mình có thuộc vào hàng ngũ người thân và bạn bè của anh ấy hay không, nhưng tâm trạng của tôi vẫn rất tốt.

Tôi nhắm mắt lại, ngày mai sẽ là năm mới, tôi cũng sắp bước vào tuổi 28 của mình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận