Thứ tôi đã đào ra một miếng sắt, chỉ to bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ.
Sở dĩ tôi nghĩ nó phải là sắt vì nó có một ít rỉ sét màu nâu vàng.
Nếu là đồng thì chắc phải có rỉ sét màu xanh lục.
Nếu là bạc, thì nó sẽ có vết gỉ màu đen.
Trên miếng sắt này, có thể nhìn thấy một số hoa văn mờ nhạt.
Thứ tôi nghĩ đầu tiên đó có thể là một mảnh đồ cổ, vâng, tôi phải giữ kỹ nó, nếu lỡ tay sung công không phải là mừng hụt sao.
Sau khi về nhà, tôi quan sát miếng sắt này kỹ lưỡng, ngoài việc nặng hơn so với sắt thông thường, tôi không phát hiện ra gì đặc biệt, và tôi cũng không có mối quan hệ, không thể tìm người quen giúp tôi thẩm định nó.
Nếu đem nó đến chuyên gia một cách hấp tấp như vậy thì sẽ phải tốn cả một gia tài, nếu hóa ra đó không phải là báu vật thì tôi sẽ có chút tức, nhưng nếu đó thực sự là báu vật thì tôi sẽ làm.
Dù ra sao đi nữa thì tôi giữ thứ này trong tay.
Tôi không nghĩ mình đã ngốc đến mức đó.
Vì thế tôi quyết định giữ lại miếng sắt này, sau này nếu có con trai, tôi sẽ truyền lại cho con trai tôi, nếu như định mệnh là độc thân cả đời thì hãy để miếng sắt này ngủ yên với tôi mãi mãi, không biết có ai sẵn sàng giúp tôi thực hiện mong muốn nhỏ bé này không?
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu xới đất.
Những suy nghĩ mơ mộng không thể nghĩ , một khi đã nghĩ, con người sẽ rơi vào bại hoại, những người rơi đã bại hoại chủ yếu là những kẻ ăn không ngồi rồi.
Tôi tự nhận mình không có vốn liếng để rơi vào bại hoại, nếu nói rằng tôi còn có ưu điểm nào thì đó là tôi rất có tính tự giác.
Bổ sung phân đất, tưới phân, sau đó trồng cây dương xỉ lên, ngày mai phải đi vào thị trấn mua màng nhựa dùng để phủ lên, lúc đó tôi sẽ xây dựng một lều lớn đơn giản, hi vọng vào mùa xuân năm sau sẽ có ít thu nhập.
“Haizz ”, tôi thở dài một hơi.
Ngày mai khi tôi mua màng nhựa về, dự kiến tôi sẽ lại bị người trong làng bu lại soi mói.
Không còn cách nào khác, tâm lý con người bây giờ thực sự lạ lẫm, trước kia mọi người đều nói rằng lao động là vinh quang, nhưng bây giờ, làm những công việc lao động chân tay lại trở thành một người không có chí tiến thủ, giống như những thanh niên trong làng, họ chưa từng làm những việc đó, họ khinh bỉ công việc này.
Tôi cũng biết rằng chắc hẳn tôi hơi kỳ lạ trong mắt người khác vì sau khi học vài năm rồi trở về làm ruộng, họ có thể mở miệng ra và nói ra một loạt lời khuyên bảo tôi mà không mất gì, nhưng còn cuộc sống của tôi vẫn phải tự mình tiếp tục.
Vì vậy tôi quyết định vẫn sẽ tiếp tục sống theo cách tôi muốn, dù trong mắt người khác tôi đã đủ ngốc rồi, tôi cũng không cần quan tâm đến thêm một điều gì nữa.
Thu nhập từ việc trồng dương xỉ không thể kéo dài được lâu dài, mấy ngày trước khi lên núi, tôi đã bắt đầu nảy sinh ý định chăn dê, dù cả núi đều là cỏ, không lo thiếu thức ăn cho đàn dê.
Nhưng việc chăn dê thì cần phải buông bỏ cái tôi hơn cả làm ruộng, may mắn thay, điều mà tôi thiếu hụt nhất chính là cái tôi, bất chấp nhìn nhận khinh bỉ của người khác đối với tôi không phải là điều quá khó khăn.
Mặc dù đôi khi tôi vẫn cảm thấy buồn, tại sao suy nghĩ của mọi người lại khác biệt đến vậy với tôi?
Ưu điểm lớn nhất của ngôi nhà cũ của tôi là rộng, nhà rộng, sân sau rộng, sân trước cũng rộng nốt.
Tôi dự định sẽ xây một chuồng cừu ở trước sân, có thể sẽ nuôi một con chó nữa.
Nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy cuộc sống vẫn rất tốt đẹp.
Tối nay tôi ăn một tô mỳ lớn ngon lành, sau đó sẽ đi ngủ, vì đã sống ở ngoài mấy năm, tôi không quen việc đi ngủ sớm, và hầu hết mọi thứ trong ngôi nhà cũ đã được di chuyển lên thị trấn, hiện tại nhà tôi thậm chí còn không có một chiếc tivi.
Hai ngày nay tôi lấy miếng sắt ra chơi đùa trong tay, càng quan sát, tôi càng thấy vật này kỳ lạ.
Vì vật làm từ sắt bị gỉ thường có bề mặt có hạt màu nâu sần sùi phải không? Nhưng vật này không có, bề mặt nó rất mịn và trơn tru, mấy ngày qua tôi chơi với nó càng nhiều, nó càng trở nên mượt mà hơn.
Nhưng tôi vẫn quen xem nó như là mảnh sắt.
Tôi nghĩ rằng mảnh sắt này nên là một món báu vật, tôi biết hiện tại tâm trạng của mình hơi giống như người mua vé số, luôn ước mình trúng được năm triệu...
Nếu mảnh sắt của tôi thật sự là một món báu vật thì tuyệt quá, tôi luôn nghĩ như vậy.
Nhưng sau khi suy nghĩ, tôi tự hỏi, tôi có thể làm gì với nó không? Tôi không có thứ gì đặc biệt muốn, những thứ tôi muốn, không thể mua được bằng tiền.
Vậy nên, dù mảnh sắt này có phải là một món báu hay không, dù nó có giá trị như thế nào, tôi cũng sẽ không bán nó, tôi sẽ giữ nó lại, nếu một ngày nếu tôi có con trai...
Ngày hôm sau tôi mua đồ từ thị trấn trở về, đã thu hút sự chú ý của mọi người, mỗi người một lời, làm tôi chóng cả mặt, may mắn sao sau khi trở về nhà, cuối cùng là được yên bình.Buổi chiều tôi lên dựng lều ở mảnh đất phía sau ngôi nhà cũ của tôi, có khoảng hơn 200 mét vuông, tôi dựng một lều tựa lưng vào núi, quay mặt chính ra đối diện với cửa sau nhà.
Từ giờ, khi tôi ra khỏi cửa sau thì đã vào trong lều, nơi đó chắc sẽ ấm áp lắm.
Buổi tối, tôi mạnh dạn ra ngoài hỏi xem có chỗ nào bán dê con không, mặc dù quá trình có hơi khó khăn, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm ra mộtsố thông tin hữu ích.
Nguyên nhân là trong làng có một bà góa tên Trình, chồng qua đời sớm, không có con cái, là một người nghèo khổ.Theo lý thuyết hầu hết những người ở hoàn cảnh của bà ấy sẽ chọn tái hôn, ít nhất là đi vào thành phố để kiếm sống, nhưng bà ấy không nghĩ như vậy, bà ấy muốn ở lại làng sống, là một phụ nữ, cũng không thể trồng nhiều đất, vậy nên, bà ấy không trồng nữa, mà chỉ chăn dê.
Cả hai thôn làng khi nói về bà ấy đều nói: "Một phụ nữ, suốt ngày chạy ra núi, cũng không biết bà ta nghĩ gì." Trong lời nói ấy, sẽ cảm thấy được sự coi thường sâu sắc và khinh bỉ của họ đối với việc chăn dê này.
Tôi thì không khinh bỉ bà ấy rồi, chỉ là sau khi trò chuyện với bà một lúc, tôi nhận ra bà ấy cũng không rõ lấy từ đâu mua dê con, hỏi mãi mới lấy được ít thông tin hữu ích.
Ban đầu, tôi không có thông tin về việc mua dê con, nhưng sau này tôi biết được một người cháu của bà làm việc ở thị trấn mở một quán nướng, những con dê con đều được cháu trai giúp bà mua về, nuôi lớn rồi bán lại cho cháu trai.