Mạt Thế Dật Văn


“Chết tiệt! Sao lại có xác sống bậc ba ở đây! Rút quân! Mau ra khỏi đây!” Người đàn ông sợ hãi hét lên, khiến khung cảnh chiến đấu càng trở nên bất lực.

“Khà…” Yết hầu bị cắn mang theo tiếng cười lanh lảnh.

Khuôn mặt mục nát cùng mùi vị hôi thối của lũ xác sống, chúng ập đến quá nhanh, đến nỗi người đàn ông chưa kịp nói dứt thì cổ họng đã bị cắn phát ra tiếng lộp cộp của xương cốt, đôi mắt mở to sợ hãi, anh ta chết mà đến cơ hội vùng vẫy cũng chẳng có.

Hàm răng sắc nhọn dính đầy máu thịt của bọn xác sống vẫn không ngừng gặm cắn tử thi, máu thịt cứ thế bắn tung tóe, nhưng trong cái thế giới địa ngục đẫm máu này, màu đỏ kia không là gì cả.

“Lão Lý!” Đoàn người đau lòng, chỉ có thể đỏ mắt lùi về phía sau, lần này ra ngoài tìm vật tư, số người còn sống lại không ngừng giảm đi, sinh mạng của bọn họ đều bị mất trong miệng của bọn quái vật kinh tởm này, nhưng cũng vì đó đổi lại được mạng sống cho số người còn lại.

Ở tận thế, sống sót vẫn là chân lý, cho dù phải dùng mạng người khác để đánh đổi…

————Căn cứ Thành phố Y ————


“Thân đậu đốt dưới nồi, đậu kêu khóc trong nồi.

Sinh ra từ một gốc.

Sao vội dằn vặt nhau*.

Nhã Nhã, em có nhớ lời chị nói về bài thơ này không?” Trong một căn phòng nhỏ của một tòa nhà hai tầng, một người con gái đoan trang xinh đẹp, khí chất tao nhã đang tỉa tót phần tóc rối bù của cô em gái có chút bẩn thỉu, động tác vô cùng dịu dàng.

*Đây là một bài thơ của Trung Quốc.

Mục đích của việc nấu đậu trong nồi là để lọc bỏ bã đậu và lấy nước đậu để nấu canh, người ta sẽ dùng thân đậu để đốt lửa nấu đậu.

Ý muốn nói đậu và thân cùng đã từng chung một gốc, sao bây giờ thân đậu lại dày vò hạt đậu như vậy?


“Em nhớ rồi, đấy chính là huynh đệ tương tàn.” Cô gái nhỏ trả lời ngắn gọn, thanh âm của cô rất hay, hệt như tiếng của chim hoàng oanh.

“Chị ơi, lần sau chị kể chuyện về người con gái cải trang thành nam nhân thay cha mình tòng quân, cho Nhã Nhã nghe nhé? Cô gái xinh đẹp đem đầu tóc rối bù của em gái tỉa đến vị trí thích hợp liền dừng lại, cũng không động đến phần tóc đang rối bù của cô, bỏ qua cả phần tóc mái bóng nhờn đang che khuất tầm nhìn.

“Thích nghe chị kể cho Nhã Nhã nghe chuyện xưa sao?” Cô nhẹ giọng nói, một chút cũng không ngại cái đầu bẩn mà đưa tay vuốt ve đầu tóc của em mình.

“Thích ạ.” Cô em nhỏ khóe miệng nhếch cao thành hình vòng cung, thích thú vô cùng nói.

Lúc này, căn cứ vốn yên tĩnh bỗng chốc nghe thấy tiếng động dồn dập.
.
“Về rồi! Họ trở về rồi!” Bên ngoài ngôi nhà truyền đến tiếng ồn lớn.

“Đã về rồi! Đội tìm kiếm tư vật dị năng số năm đã trở về! Tôi phải đi trang điểm một chút, tôi muốn mau chóng nuốt hết côn thịt của ho, aya không được, tôi phải đi khuếch trương một chút, đã lâu không làm cùng bọn họ nhất định phải chuẩn bị thật kỹ, không thì bị côn thịt lớn làm đến chết mất.” Bên ngoài phòng là âm thanh kích động của các cô gái, lời nói ra đều vô cùng lộ liễu, một chút cũng không hề che giấu sự vui sướng mình.

Hai chị em nghe thấy liền sững sờ một lúc, vẻ mặt của chị gái không hề thay đổi nhưng khóe miệng đang nhếch lên của cô em lại từ từ rũ xuống.

“Nhã Nhã em ra ngoài trước đi, chị cũng phải chuẩn bị một chút.” Cô gái nhẹ giọng để em mình rời đi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận