Vạn Tống vung tay lên, hai chiếc xe địa hình liền biến mất tại chỗ, ngay sau đó một chiếc xe buýt siêu to khổng lồ xuất hiện, đừng nói là bảy người, thậm chí mười người hai mươi người đều có thể chứa đủ.
Tập Nhã biết bọn họ đều là các dị năng giả thần thông quảng đại, năng lực hay phương thức sử dụng của họ đương nhiên một người thường như cô không thể lường trước, nhưng sau khi thực sự tiếp xúc, cô vẫn như cũ không ngừng bị sốc, đây là lần đầu tiên cô được thấy loại phương tiện khổng lồ này.
“Đồ nhà quê.
” Du Viêm Hiên ngay từ đầu đã không hài lòng với việc Tập Nhã tham gia đội, thậm chí khi thấy Tập Nhã cả người luộm thuộm, trông như một con ngỗng ngu ngốc càng khó chịu hơn, anh ta dẫn đầu bước lên xe buýt.
“Vào thôi.
” những người khác đều không để ý đến Tập Nhã, chỉ có Mâu Hành, người đã đưa Tập Nhã ra ngoài, đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
“Vâng.
”
Sau khi bước vào, Tập Nhã liền sửng sốt, chiếc xe buýt này cũng đã được sửa sang lại, nhìn bên ngoài trông giống một chiếc ô tô, nhưng bên trong lại giống một ngôi nhà di động.
Ở tầng một, ngoài ca-bin còn có ghế sô-pha và bàn cho mọi người cùng ngồi, chỉ có một cái cửa sổ có thể mở ra được đặt ở phòng bếp, bên cạnh còn có một không gian nhỏ để tắm rửa, cầu thang phía trước chỉ vừa đủ cho một người đi lên đến chỗ nghỉ riêng của họ.
Một số lên tầng hai nghỉ ngơi, một số nằm trên ghế sofa, lấy ra một chiếc hộp nhỏ ngồi mân mê, ai nấy đều làm việc riêng của mình, để lại một mình Tập Nhã đứng ở chỗ cũ, ngơ ngác không biết phải làm sao.
“Đã cách cô ta xa như vậy còn có thể ngửi được mùi chua.
Đội trưởng, tôi thật sự không biết anh nghĩ gì.
” Lúc này, ngay cả khi Tập Nhã đã ở trong xe của đội, Du Viêm Hiên vẫn còn rất khó chịu, ở trước mặt cô liền châm biếm mùi cơ thể của Tập Nhã.
Thực ra đây đều là những thứ Du Viêm Hiên tự suy diễn, hôm qua sau khi Tập Lam quyết định đưa Tập Nhã đi, liền không để tâm đến việc lãng phí nước, cẩn thận lau người cho Tập Nhã, rửa sạch miệng vết thương vẫn còn trên cơ thể cô, những mùi vị hôi thối đó đều đã không còn tồn tại, chỉ là cô vẫn cải trang thành bộ dáng luộm thuộm như trước, những điều Du Viêm Hiên nói chẳng qua là do anh ta chán ghét cô, nhìn cô chỗ nào cũng không vừa mắt.
“Nhóc Viêm! Bây giờ ai nấy cũng đều có mùi hôi thối tanh tưởi.
Chúng ta chính là từ xác chết và biển máu trở về đây, có ai còn chưa đụng phải đám thịt hôi thối đó?” Cố Trạch uể oải lên tiếng thay lời Tập Nhã, nhưng ý nghĩa của lời nói thậm chí còn khiến người khác khó xử hơn, nghĩa là Tập Nhã đang bị đánh đồng với đống xác chết kinh tởm đó.
Hai người từ trước đến nay đều như nước với lửa, kể cả trong những chuyện vặt vãnh: “Hừ, ngươi cái tên hèn hạ này, ngươi không nói thì không chịu nổi sao?”
"Đủ rồi! Tiểu An đã trở về, bây giờ lập tức khởi hành, Viêm Hiên đi lái xe đi, tiểu Trạch, cậu đi canh gác.
" Mâu Hành đúng lúc lên tiếng, ngăn cản hai người cãi nhau.
"Người đó là Du Viêm Hiên, em không cần để ý đến những gì anh ta nói, bây giờ em đang bị thương, có thể chờ đến khi lành hẳn rồi chạm nước cũng không sao, đây là phòng tắm.
”
Mâu Hành như chính thức giới thiệu với Tập Nhã về nơi sống sau này của cô.
Du Viêm Hiên đó hành động kiên quyết, có vẻ như là một người khó hòa đồng, nhưng đối với những ân nhân đã cứu mạng mình, Tập Nhã vẫn sẵn lòng đến gần họ, đến nỗi những lời vừa nãy của Du Viêm Hiêm cô cũng không để trong lòng, rốt cuộc thì lời nói của anh ta cũng là lời nói thật.
“Anh tên Mâu Hành, ở đây anh là đội trưởng.
Anh ấy tên là Ngụy Chính Thanh, là người nấu tất cả các bữa ăn cho bọn anh, mặc dù có hơi khó ăn một chút.
”.
Sau khi tự giới thiệu ngắn gọn, Mâu Hành chỉ vào Ngụy Chính Thanh, người đang ở trong phòng bếp mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhỏ vừa mắng vừa dọn dẹp đồ ăn trong bồn rửa, nghe đội trưởng giới thiệu mình, anh ta lập tức đảo mắt, nhìn chằm chằm Mâu Hành: “Anh hôm nay là không muốn ăn cơm sao!” Nha đầu đừng có mà nghe anh ta nói, đồ ăn tôi nấu vẫn có thể ăn được, về sau cô nên kêu tôi là Ngụy đại ca đi.
”