Nhưng vị trí va chạm dự tính lại không đúng.
Mâu Hành cũng đã phán đoán ra đòn đánh của mình không trúng.
Nhưng nắm đấm mang theo uy lực sấm sét cũng đập nát năm sáu cái đầu phía trước thành đống thịt vụn.
Sau đó, cơ thể Mâu Hành xuất hiện một tia điện sáng lóa mắt hình vòng cung.
Tất cả đám quái vật rác rưởi xung quanh lập tức bị dị năng sấm sét tiêu hủy hoàn toàn.
“Các cậu dọn dẹp đường phố.
Tiểu An chú ý động tĩnh xung quanh.
Con kia giao cho tôi.” Sau khi Mâu Hành giao phó nhiệm vụ ngắn gọn, liền tập trung đối phó với con thây ma có tốc độ biến dị: “Tốc độ B? Mày vẫn còn hơi kém đấy!" Cơ thể Mâu Hành lại được quấn quanh bởi một vài tia sét, tốc độ trong phút chốc tăng lên gấp bội.
Trong một giây tại vị trí bắt đầu chỉ còn lưu lại tàn ảnh của anh.
Còn con thây ma vừa khiến người ta khiếp sợ với tốc độ cực đại, bây giờ liền cảm thấy nó đã bị rớt đi vài bậc.
Sau khi chỉ còn cách con thây ma một đoạn nhỏ.
Mâu Hành tấn công trực diện.
Trong cú đấm của anh chưa sử dụng đến dị năng.
Trong mắt Mâu Hành, thây ma đột biến tốc độ không thể theo kịp tốc độ của anh thì chính là giống bọn thây ma bình thường, không có gì khác biệt.
Mà Mâu Hành sau khi tung ra nhiều cú đấm, thì nghe thấy tiếng nhắc nhở: “Hướng 6 giờ cách 100m.” Cùng lúc đó, bọn thây ma vốn bị đánh tơi bời như bao cát đột nhiên phát lực, móng vuốt của chúng dài ra và sắc bén hơn.
Tốc độ phản công đột ngột đáng kinh ngạc, móng vuốt sắc bén với ánh sáng mờ ảo đã chạm tới cổ họng Mâu Hành.
"Đúng là bậc ba liền thông mình hơn một chút.
Còn biết hợp tác lúc yếu thế ..." Mâu Hành thì thầm một mình.
Một khi anh có được câu trả lời mình muốn.
Vật thí nghiệm trước mặt liền trở nên vô dụng.
Lực trên tay anh tăng thêm ba phần.
Một cú đấm trực tiếp xuyên vào đầu của con thây ma nhỏ như xuyên qua đậu phụ.
Móng vuốt của nó đình trệ rơi xuống.
Trong lòng bàn tay của Mâu Hành xuất hiện một viên tinh hạch.
Kết cấu rất tốt, chỉ có một lượng tạp chất nhỏ.
Mâu Hành ném xuống con thây ma trong tay.
Không để ý tới đám thây ma vọt ra khỏi mặt đất phía sau.
Tựa như hàng chục hàm răng sắc nhọn của bọn chúng đã sắp chạm đến cổ của anh.
Mâu Hành thậm chí còn không có xoay người, đi thẳng về phía hàng người đang bị sốc bởi sức mạnh của mình.
Không phải Mâu Hành không sợ chết.
Chỉ là bởi vì anh còn có sức mạnh của đồng đội.
Lúc này,đám thây ma vừa xuyên qua mặt đất dường như hoàn toàn bị Đinh Thân Chú làm bất động, nhìn thấy con mồi trước mắt nhưng phải trốn đi.
Du Viêm Hiên, người dễ dàng dọn sạch thủy triều xác sống, đã đánh bay lũ cặn bã chỉ với một kỹ năng duy nhất, chỉ để lại một tinh hạch bậc ba.
Trận chiến này diễn ra không đến hai phút.
Đây là loại thực lực đáng sợ gì.
Thật là một đội quái vật?
"Như đúc ...!Giống nhau".
Trong thâm tâm cô luôn biết đội này rất mạnh.
Tập Nhã ít nhiều cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn cả là người đàn ông cách họ không xa.
Nếu không phải người đó vừa lên tiếng nhắc nhở Mâu Hành.
Tập Nhã căn bản là không chú ý đến anh.
Đồng tử của anh ta, nơi vừa tỏa ra những tia sáng vàng, đã trở lại bình thường.
Tập Nhã bị sốc không phải bởi dị năng của anh ta, mà bởi vì vẻ ngoài.
Cô nhìn nhìn Cố Trạch phía xa, xong lại nhìn về phía người đàn ông gần đó.
Nếu Vạn Tống không lên tiếng giải thích.
Cô đã nghĩ mắt mình có vấn đề.