Mạt Thế Dật Văn


“Được đội trưởng trọng dụng đã là may mắn của tôi rồi.

Tôi nhất định sẽ làm mọi thứ thật tốt.” Chụp xong cho Hà Yến, Dương Nghệ dường như đã nghĩ ra điều gì đó, bộ dáng rục rịch như chuẩn bị manh động.

“Chà chà.

Có vẻ như cô đã nhắm trúng mục tiêu rồi? Quỷ lẳng lơ, có phải cô đang muốn cướp lấy người của tôi không? Ánh mắt của Hà Yến ba phần oán trách, bảy phần mị hoặc.

Đây chính là bộ dáng câu dẫn của một tiểu hồ ly.

“Nào dám nha ~Nếu đội trưởng thích, tôi liền dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi dâng lên.

Tuyệt đối không ăn vụng.”

“Hừm ha ha.” Hà Yến cười khẽ.

Cô căn bản không tin quỷ lẳng lơ này không ăn vụng.

Nhưng là thuộc hạ của cô, cô tự nhiên liền muốn cưng chiều một chút.

Trên đường đi, đội của Mâu Hành lần lượt đối phó với đám tang thi rải rác.

Vì được bọn họ mở đường, nên lần này đội của Hà Yến hầu như không phải dùng sức, an toàn vượt qua một ngày không có thương vong.

“Vệ sinh sạch sẽ, tối nay ở lại tòa nhà này.” Lần này Mâu Hành lựa chọn không nghỉ ngơi trong xe.

Mà mệnh lệnh của anh cư nhiên sẽ không có ai dám vi phạm.

Mọi người xuống xe.

Mâu Hành cùng Du Viêm Hiên dẫn đầu.

Cố Trạch lấp lỗ hổng.

Trong thời gian ngắn đem hang ổ của bọn tang thi gớm ghiếc hung tợn nhưng vô hại lấp kín.

Nhìn ba người bọn họ, Tập Nhã cau mày luôn cảm thấy kỳ quái.

Rõ ràng công việc dọn dẹp rất nhanh và hiệu quả.

Nhưng Tập Nhã luôn cảm thấy trên người họ lại có một chút trạng thái tản mạn khác biệt so với ngày thường.

Cảm giác đó không thể hiểu được, mà Tập Nhã cũng không thể giải thích rõ ràng.

Hà Yến ngửi được chút mùi quen thuộc nơi chóp mũi.

Khóe miệng nhếch lên.

Thực lực quả nhiên là không thể coi thường.

Cảm nhận trong không khí còn chút tàn dư hỗn loạn của dị năng thuộc tính điện cùng dị năng thuộc tính hỏa.

So với cô trước đây thăm dò không khác biệt mấy.

Điều này khiến Hà Yến cảm thấy tự tin hơn.

Hà Yến bước đi đầy mê hoặc: "Đội trưởng Mâu, các anh chỉ có bảy người thôi.

Phòng sẽ rất vắng vẻ.

Chi bằng hai đội của chúng ta ở chung, nói không chừng đêm nay....!Lại nhìn trúng mỹ nữ hay mỹ nam nào đó của đội tôi, tôi liền trực tiếp đưa người đến cho đội trưởng Mâu ~” Thân thể nóng bỏng trực tiếp dính vào cơ thể cường tráng của Mâu Hành.

Hô hấp dồn dập khiến cổ Mâu Hành ngứa ngáy một lúc.

Ánh mắt hai người cứ thế chạm vào nhau.

Theo lý thuyết, yêu cầu như vậy của Hà Yến, đã thực sự vi phạm điểm mấu chốt cơ bản nhất của mạt thế.

Trong một thế giới mà quỷ ăn thịt người, người ăn thịt người, ai nấy đều phải đề phòng.

Khi gặp phải một đội nhiệt tình quá mức, lựa chọn chính xác là tránh xa hoặc trực tiếp xung đột.

Dù sao cũng đã mười năm kể từ mạt thế.

Những người đơn thuần thích kết bạn đã chết từ lâu.

Mà một điều kỳ lạ lại xảy ra.

Mâu Hành hai mắt đờ đẫn trong giây lát.

Không những không ngăn cuộc giao dịch, còn trực tiếp bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của Hà Yến, cười nói: "Được thôi.

Đến lúc tôi nhìn trúng, thì đội trưởng Hà đừng có tiếc.”

“Ai ya~ đội trưởng Mâu thật biết nói đùa.” Sau đó liền hướng bầu ngực đến bàn tay Mâu Hành.

Khi thành viên hai đội nhìn thấy bộ dạng của hai vị đội trưởng của mình.

Họ cười cười ánh mắt đầy ẩn ý đã hiểu.

Tập Nhã mím môi.

Trong lòng có chút ngoài ý muốn.

Cô luôn cảm thấy Mâu Hành không phải loại đàn ông không thể rời chân khi nhìn thấy mỹ nhân.

Nhưng rốt cuộc thì cô trong đội cũng chỉ là một đứa vô hình.

Cô cũng không thể không tự giễu bản thân mình quá nhàm chán và luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình.

Tập Nhã không quan tâm đến hiện trường nóng bỏng hiện tại.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Vừa vặn chạm mắt Cố Trạch.

Đôi mắt như thiên thần của anh lóe lên.

Anh ra hiệu cho Tập Nhã lại gần.

Mặc dù Tập Nhã có chút khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến chỗ Cố Trạch——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui