Du Viêm Hiên nắm tay Tập Nhã kéo về hướng chiếc xe.
Đi được hai bước lại ghét bỏ chân ngắn của Tập Nhã đi thật chậm, trực tiếp khom lưng xuống bế cô: “Chuyện tiếp theo giao cho các anh.
Tôi phải đi giải quyết một chút.”
Dứt lời, anh bước vài bước liền đến được xe.
Tập Nhã trong vòng tay săn chắc của Du Viêm Hiên có chút ngây người.
Đặc biệt là khi tiếp xúc với thân thể đang nóng như lửa đốt của anh, cùng với hơi thở nặng nề nóng hổi phả vào mặt.
Khiến cô càng không thể không nghĩ đến.
Bởi vì cảm nhận được hơi nóng trên mặt, nên Tập Nhã biết rằng mặc dù lúc này Du Viêm Hiên đang bước đi, nhưng anh cũng đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tập Nhã giấu mặt bên cạnh trái tim đang đập liên hồi của Du Viêm Hiên.
Cô không dám nhìn anh.
Bây giờ cô cảm giác có tầng tầng lớp lửa đang bao bọc lấy cơ thể hai người, khiến cô không thể nào thoát ra.
Khi lên đến tầng hai của chiếc xe.
Du Viêm Hiên đá văng chiếc chăn bông mà Tập Nhã đã gấp.
Khi Tập Nhã được đặt xuống nệm, cô cảm giác mình đã thoát khỏi cái nóng như thiêu đốt, có được một chút mát mẻ, đồng thời cũng biết rõ điều gì sắp xảy ra với mình.
Giống như bị lây bệnh vậy.
Vừa rồi trái tim của Du Viêm Hiên đập như sấm, bây giờ lại đến trái tim của Tập Nhã cũng đập liên hồi.
Mặc dù bản thân đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này, cũng chuẩn bị sẵn từ trước.
Nhưng biết là một chuyện, đối mặt với nó lại là chuyện khác.
Tập Nhã hai tay nắm chặt chăn bông.
Qua khe hở của mái tóc dày nhìn thấy Du Viêm Hiên đang cúi đầu nhìn cô.
Du Viêm Hiên vốn đã bị dục vọng tra tấn đến mắt đỏ lên, muốn đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng trong không gian trầm mặc, nhìn thấy cô vừa lo lắng vừa sợ hãi nhưng cũng không quên tỏ ra dáng vẻ kiên cường, lại khiến anh thả lỏng một chút, nhịn không được liền cười ra tiếng.
Thật là một cô gái vụng về đến đáng yêu.
Như thế nào mà càng nhìn lại càng thấy vừa ý.
Du Viêm Hiên bỗng nhiên cảm thấy Tập Nhã như vậy cũng không tính là xấu…
Chân dài của Du Viêm Hiên khuỵu trên mặt đất, khóa lấy chiếc eo mảnh khảnh của Tập Nhã.
Anh dồn trọng lượng toàn thân lên đầu gối, không để Tập Nhã chịu quá nhiều sức nặng .
Du Viêm Hiên chống khuỷu tay xuống đất, hai tay ôm lấy đầu Tập Nhã hôn sâu.
Đây là nụ hôn đầu của Tập Nhã.
Cô hoàn toàn bị Du Viêm Hiên chiếm lĩnh, anh với hơi thở mạnh mẽ xâm lược không cho phép cô có chút kháng cự.
Thật ra trải nghiệm nụ hôn đầu này của Tập Nhã cũng không tốt lắm.
Ngoại trừ hai chữ “nóng rực", cô cái gì cũng không nghĩ được nữa.
Hai mũi chạm vào nhau, hơi thở dồn dập, Du Viêm Hiên vươn lưỡi hệt như một con rắn nhỏ chui vào kẽ răng của Tập Nhã, cưỡng bách lưỡi cô theo nó cùng múa, khiến nước từ miệng Tập Nhã chảy thành dòng từ cằm đến cổ.
Mà thân dưới của Du Viêm Hiên cũng không hề nhàn rỗi.
Anh lấy bảo bối đang kêu gào của mình chọc vào cánh đồng hoa của Tập Nhã.
Mỗi một lần cách lớp quần áo thử chạm vào, đều khiến Tập Nhã nắm chặt lớp chăn đệm dưới thân.
Giờ phút này, Du Viêm Hiên chỉ là vừa được nếm hương vị ngọt ngào.
Nhưng Tập Nhã đã gần như nghẹt thở.
Cơ thể cô không ngừng vặn vẹo muốn thoát ra để hít thở không khí.
Đương nhiên, Du Viêm Hiên thực sự không thể để Tập Nhã ngất đi vì thiếu oxy.
Anh bất mãn rời khỏi miệng nhỏ ngọt ngào của cô, hướng đến bầu ngực vương tay bóp mạnh.
"Ưm ưm..
Ư...!Đau..." Vừa mới tham lam hít được chút không khí.
Ngực nhỏ lại bị bóp nắn đến tê rần, cô khẽ rên thành tiếng.
Tiếng kêu này của cô càng khiến Du Viêm Hiên thêm sung mãn.
Cậu nhỏ của anh bên dưới lại càng đau đớn hơn, tựa như giây tiếp theo liền có thể cương đến nứt toạc ra.