Mạt Thế Dật Văn


“Ư… Nhẹ… Đau… Nhẹ thôi… Ư ư ư… Tôi chết mất… Tôi còn muốn… Nhìn thấy chị gái… Không thể chết được…Ư … Ưm ...!Du ...!Viêm Hiên...!...!Làm ơn." Tập Nhã cảm thấy những giọt nước mắt mà cô đã nhịn nửa đời không khóc, hôm nay đều đã khóc hết.

Nhưng lúc này, ngoại trừ chịu thua thì không còn cách nào khác.

"Phụt haha, yên tâm ...!Em sẽ không chết ...!Hừ ...!Làm sao có thể chết khi chúng ta đang làm một việc sướng nhất trên đời này? Tôi bây giờ chính là không nỡ để em chết.” Đây là lần đầu tiên Du Viêm Hiên nói chuyện với Tập Nhã nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng Tập Nhã thà bị đối xử tệ bạc còn tốt hơn so với tình trạng bây giờ.

Du Viêm Hiên kéo hai chân của Tập Nhã thành hình chữ M.

Sử dụng tư thế anh ta thuận tiện nhất để tiến công.

“Bạch bạch bạch bạch.” m thanh hai thân thể va chạm vào nhau, xen lẫn với tiếng rên rỉ không ngừng của Tập Nhã.

“A ! Ư ...!Đừng ...!Anh ...!" Tập Nhã phun ra những từ không thành câu.


Giống như bèo dạt giữa đại dương, mặc cho cơn bão ập đến, thân thể của cô đã mất quyền tự chủ.

“Hừm… Một chút nữa liền sướng.

Thật là cực phẩm, kẹp chặt đến vậy.” Câu cuối cùng là Du Viêm Hiên khen Tập Nhã, nhân tiện nhéo mông Tập Nhã một cái.

Du Viêm Hiên ra vào tới tấp, ở nơi hai người giao hoan, máu chảy ra liên tục còn mang theo dịch ân ái của hai người.

Miệng dưới của Tập Nhã không ngừng bị côn thịt của Du Viêm Hiên hành hạ đến không thể khép lại.

"A ..." Tập Nhã choáng váng trước cú thúc hông thô bạo của Du Viêm Hiên.

Đầu cô ong ong, như thể đã bước vào một thế giới khác.

Du Viêm Hiên nhìn bắp đùi của mình là mật ngọt của Tập Nhã bắn tung tóe, cười ra tiếng: “Không có tiền đồ, vừa mới bắt đầu đã lên đỉnh, thật là một cô gái chưa trải sự đời.” Tuy rằng nói như vậy, trong mắt anh lại hiện lên sự kiêu hãnh của một người đàn ông.

Nhưng người đàn ông đó không thích nhìn thấy người phụ nữ của mình bị chơi đến cực khoái trước mặt anh ta.

“Vậy em cứ nghỉ ngơi đi.

Tôi sẽ tiếp tục công việc của tôi.” Nói xong liền ôm thân thể nhỏ bé của Tập Nhã đặt giữa hai chân, khám phá cơ thể tinh tế của cô với các tư thế sâu hơn.

Mà miệng Du Viêm Hiên cũng không hề nhàn rỗi, cắn lấy hạt đậu của cô dây dưa không dứt, đầu lưỡi không ngừng trêu đùa trên bầu ngực căng tròn.

"Ư ...!Ưm ..." Tập Nhã phát ra âm thanh yếu ớt như tiếng mèo kêu.


Tuy là cao trào nhưng cảm giác đau đớn ở bên dưới còn lớn hơn rất nhiều so với sung sướng.

Lần ân ái này chính là sự hưởng thụ một chiều.

“Du…… Viêm Hiên..

Chúng ta đừng làm nữa…… Được không..

Tôi đau quá……” Tập Nhã cảm thấy rằng cô nên làm gì đó để cứu lấy chính mình.

"Được thôi." Không nghĩ tới Du Viêm Hiên sẽ tha cho hai quả anh đào hồng hào hấp dẫn, lại có thể thực sự đồng ý.

Đôi mắt ảm đạm của Tập Nhã lập tức sáng lên.

Nhưng câu nói sau đó của Du Viêm Hiên đã đánh bật nó trở lại trạng thái ban đầu.

“Tôi đã nói với em là chúng ta đang làm những việc rất sướng.

Chừng nào em sướng thì tôi liền không làm nữa.” Nói xong Du Viêm Hiên lập tức thực hiện một động tác xấu.


Lực đạo tàn nhẫn từ cái thúc hông gần như khiến linh hồn của Tập Nhã bay mất.

"A! Tôi ...!Tôi rất sướng ...Thực sự ..." Tập Nhã mất kiểm soát hét lên một tiếng, sau đó cô lập tức bày ra vẻ mặt thích thú.

Du Viêm Hiên sắp bị vẻ mặt thích thú của Tập Nhã làm cho bật cười.

Không nghĩ tới ngày thường cô vẫn luôn trầm mặc, hôm nay lại trở thành bộ dạng lém lỉnh như vậy.

Anh vẫn vẻ mặt ủ rũ nói: “Quỷ lừa người, phải phạt em thôi."

Nói xong, Du Viêm Hiên đột nhiên như có một dòng điện chạy qua, không còn kiềm chế cảm giác kỳ quái trong lòng, nhai mút lấy bầu ngực của Tập Nhã.

Bên dưới lại hệt như được gắn động cơ, thúc đẩy liên tục khiến Tập Nhã vô lực dựa vào bả vai Du Viêm Hiên, bị làm không ngừng đến trong miệng chỉ phát ra được vài tiếng rên rỉ đứt quãng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận