Mạt Thế Dật Văn


“Có thể nhịn được.

Đội trưởng, tôi ăn chay lâu như vậy rồi.

Bây giờ mới được ăn chút thịt, lại bắt tôi ăn canh đi.” Du Viêm Hiên dù sao cũng không muốn che giấu suy nghĩ của mình.

Cuối cùng thì vai trò của Tập Nhã khi vào đội, còn không phải là làm cho bọn họ thoải mái hay sao.

Cố Trạch cười nhạo: "Sao bây giờ lại không kén ăn rồi? Lời nói lúc trước hẳn đã bị chó ăn?”

“Lời gì? Nói gì cơ? Tôi không nhớ rõ.

Tôi không như đàn bà mà nhớ những chuyện tầm thường.

Nếu cậu muốn nói gì thì đi gặp tôi, cái người mà cậu cho là đã nói trước đây đấy.” Du Viêm Hiên thực sự là một tên lưu manh khi giở thói côn đồ.

Nói xong còn khoe khoang vẫy vẫy huynh đệ bên dưới của mình trước mặt Cố Trạch.

Cố Trạch nhướng mày, cũng không muốn đôi co cùng Du Viêm Hiên.

Tên nhóc này là một tên đê tiện.

“Tống quản gia.

Anh thật chu đáo.” Du Viêm Hiên khen ngợi.

Hóa ra khi bước vào phòng tắm, anh thấy Vạn Tống đã chuẩn bị bồn tắm.

Trong đó có thuốc mỡ trị vết thương vùng kín cho phụ nữ, hai bộ quần áo nam mới, thậm chí có cả thuốc tránh thai để trên bệ rửa mặt.

Thuốc tránh thai chỉ xuất hiện trong đội của những người tiên phong.

Loại thuốc này nằm dưới sự kiểm soát của Liên Bang.

Họ sẽ không bao giờ cho phép những sinh mạng mới bị giết chết.

Chỉ có thể mua theo yêu cầu sau khi đã xác nhận danh tính bản thân là một người dọn dẹp.

Bởi vì loại thuốc này có nguy cơ tử vong cao, lúc sơ sẩy liền có thể đi gặp tử thần.

Trong căn cứ khuyến khích sinh em bé, phụ nữ gần như là công cụ sản xuất.


Nhưng những người phụ nữ ở bên ngoài để mọi người giải tỏa cảm xúc thì không được mang thai.

Điều này sẽ làm khả năng sinh tồn bị đe dọa.

Thậm chí có nhiều người dọn dẹp sẽ vứt bỏ thai phụ cùng đứa con của mình, hoặc trực tiếp giết chết đứa bé khi còn trong bụng.

Về phần tại sao trên xe lại có thuốc tránh thai.

Đương nhiên là do người phụ nữ từng ở đội lúc trước Ngu Thiển...

Du Viêm Hiên xả đầy nước vào bồn tắm.

Dùng dị năng ném một quả cầu lửa nhỏ vào bồn, nước lạnh dần nóng lên, trong phòng tràn ngập hơi nước.

Du Viêm Hiên ngồi trong bồn tắm, ôm Tập Nhã nằm gọn trong ngực mình.

Bàn tay Du Viêm Hiêm lần vào bên dưới của Tập Nhã, ngón tay từng chút thăm dò đến nơi sâu nhất mà bản thân đã bắn vào.

Một lượng lớn chất lỏng trắng đỏ, theo ngón tay chảy xuống bồn tắm, dần dần hòa lẫn vào nước.

Ra vào miệng dưới của Tập Nhã vài lần.

Cảm nhận những vết thương dày đặc bên trong đồng thời ngón tay của mình cũng không ngừng bị hút chặt.

Du Viêm Hiên kinh ngạc: "Quả nhiên là quỷ nhỏ vừa lừa người lại tham ăn.

Bên dưới như vậy vẫn còn ăn được.

Chỉ có miệng dưới là thành thật.”

Sau đó không khí của việc tắm rửa liền bắt đầu thay đổi.

Ngón tay Du Viêm Hiên bắt chước cậu nhỏ nhịp nhàng đút vào miệng dưới non nớt của Tập Nhã.

Bên dưới không ngừng tiết ra dịch thể, đồng thời khiến Tập Nhã đang ngủ say cất tiếng rên rỉ.

Nghe thấy tiếng kêu của mèo nhỏ.

Du Viêm Hiên lại có chút ngọ nguậy.

Vũ khí giết người thẳng tắp xẹt qua đùi Tập Nhã, cọ xát vào lỗ nhỏ vốn đã bị tàn phá.

Hai mắt mê mang thành một đường, xem có nên trở thành một tên cầm thú hay không.


"Ưm ..." Tốc độ cọ xát của anh ngày càng nhanh, khiến mặt nước trong bồn tắm lắc lư đến tràn cả ra ngoài.

Mà Tập Nhã không may lại tỉnh lại vào lúc này.

Tập Nhã mở to mắt.

Thứ đập vào mắt lại chính là thứ cô sợ nhìn thấy nhất.

Cô sợ đến mức toàn thân đông cứng lại, nơi tiểu bảo bối của Du Viêm Hiên đang oanh tạc bị kẹp chặt một cái, khiến anh sướng đến thở mạnh một hơi, cái đó ngoài ý muốn lại càng cương cứng, Du Viêm Hiên như rên rỉ bên tai Tập Nhã: “Kẹp thật giỏi.

Em đúng là được sinh ra để người khác chơi.”

Đây là lời Du Viêm Hiên khen.

Nhưng với Tập Nhã lại chính là lời thì thầm của ác ma.

Cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này thật nhanh, cô vùng vẫy muốn ra khỏi bồn tắm, muốn chạy khỏi Du Viêm Hiên.

Du Viêm Hiên thoáng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt của Tập Nhã.

Tâm tình vốn đang tốt lập tức trở nên vô cùng tồi tệ, nhưng không gì có thể ngăn được hành động.

Khi Tập Nhã hai chân mềm nhũn muốn bước ra khỏi bồn tắm.

Một con rồng lửa hung hăng phun lửa dường như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.

“A!” Tập Nhã hét lên sợ hãi.

Cô ôm lấy đầu che chắn lùi về phía sau, vấp phải chân dài của Du Viêm Hiên, mất trọng tâm mà rơi thẳng vào vòng ngực anh.

“Đã cho em cơ hội bỏ trốn rồi.

Lần này là em tự mình sà vào lòng ngực của tôi.

Vậy tôi cũng sẽ không dễ dàng mà buông tha cho em.” Giọng nói của Du Viêm Hiên không sắc lạnh, nhưng lại khiến lòng của Tập Nhã lạnh như băng.

"Du Viêm Hiên ..." Tập Nhã nằm trong vòng tay của Du Viêm Hiên.

Mặc dù hai người có một mối quan hệ kề da sát thịt nhưng Tập Nhã lại không hề có cảm giác an toàn.


Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông này quá khủng khiếp.

“Em không lớn cũng không nhỏ, vậy thì có thể gọi tôi là anh Viêm Hiên.” Du Viêm Hiên nói trong lúc xoa xoa bầu ngực của Tập Nhã.

"Anh Viêm Hiên? Chúng ta ..." Nghe giọng điệu của Du Viêm Hiên.

Tập Nhã ngập ngừng ngước mắt lên hỏi.

“Không làm anh cũng sẽ không miễn cưỡng em.” Du Viêm Hiên cười, nụ cười của anh rất đẹp.

Lần này Tập Nhã thông minh hơn rồi, không nói nữa.

Cô biết Du Viêm Hiên tên đàn ông này chắc chắn phải còn điều gì chưa nói.

Quả nhiên!

"Nhưng mà bảo bối của anh lại bị em khiêu khích.

Em làm một chút giúp anh đi.”

Nghe những lời vô liêm sỉ của Du Viêm Hiên.

Trong lòng Tập Nhã vô cùng tức giận, nhưng cô sẽ không để lộ ra ngoài.

"Được." Tập Nhã là một người dứt khoát.

Cô cũng biết chính mình không còn bất kỳ lựa chọn nào, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý.

“Nhanh nào!” Du Viêm Hiên lộ ra hàm răng trắng nõn, đặt tay lên thành bồn tắm, một bộ dạng như đang chờ đợi được hưởng thụ.

Tập Nhã từ trong vòng tay của Du Viêm Hiên đứng dậy, cũng không nghĩ gì khác, cô đưa tay về phía đồ vật đáng sợ đã tra tấn mình đến nửa đêm.

Hai tay bao lấy cậu nhỏ của Du Viêm Hiên.

Cô nhớ lại từng chút đường nét của nó rồi bắt đầu thao tác lên xuống.

Cầm nó trong tay, trong lòng bàn tay truyền ra một luồng sinh lực mạnh mẽ, Tập Nhã có thể cảm nhận được nó đã nảy lên.

"Hừ ..." Trong lúc Tập Nhã làm, Du Viêm Hiên thỉnh thoảng lại thở gấp rên rỉ.

Một lúc lâu sau, tay của Tập Nhã đã không còn sức lực, vô cùng đau xót.

Nhưng cô không dám dừng lại.

Tâm trí cô không ngừng thúc giục Du Viêm Hiên mau nhanh chóng bắn ra, nhưng nó lại không như mong muốn ...

Mặc dù Tập Nhã trông giống như một con thú nhỏ sợ hãi, bộ dạng lúc cảnh giác rất thú vị.


Nhưng với đôi bàn tay non nớt ấy của cô, chính là không thể khiến anh bắn ra được.

Du Viêm Hiên bắt lấy tay Tập Nhã, đứng dậy, hai người thay đổi vị trí.

“Chúng ta đã nói rồi mà!” Tập Nhã hoảng sợ, trong mắt không ngừng hiện lên vẻ sợ hãi.

Đối với Du Viêm Hiên, Tập Nhã chỉ là một sủng vật.

Lúc hứng thú thì có thể làm theo ý cô, nhưng khi tâm trạng thay đổi cũng có thể tùy ý bỏ qua những gì cô yêu cầu.

Du Viêm Hiên nhìn thẳng mặt cô: “Chậm quá.

Anh giúp em.”

Nói xong, đem đồ vật thô to tàn ác nhét vào miệng Tập Nhã.

Cô liền cảm thấy một vị tanh mặn.

Tập Nhã cũng không phản kháng nhiều.

Vì cô đã nhiều lần nhìn thấy ​​chị gái mình khẩu giao cho nhiều người đàn ông.

Cô xem như đây là một cách để bảo vệ bản thân.

Tập Nhã ngoan ngoãn há to miệng hết mức có thể.

Từ từ bao lấy quy đầu, hơi nóng ẩm ướt trong miệng liền quấn vào Du Viêm Hiên, đồng thời một mùi tanh nồng cũng tràn ngập miệng cô.

“Hừm… Thật tốt.

Dùng đầu lưỡi liếm đi.

Nó sẽ thích lắm.” Đầu của Tập Nhã bắt đầu chuyển động ra vào.

Tuy rằng nó mang lại khoái cảm cho Du Viêm Hiên, nhưng cũng khiến Tập Nhã gặp không ít khó khăn.

Sau hơn chục lần ra vào.

Du Viêm Hiên nghĩ rằng miệng của Tập Nhã quá nông, mà động tác của cô cũng quá chậm.

Vì vậy liền nắm lấy đầu của Tập Nhã dùng lực đẩy một cái, trực tiếp đâm sâu vào cổ họng, tiếp theo chính là nhanh chóng triền miên va chạm.

Cơ thể của Tập Nhã dựa vào bồn tắm.

Bàn tay nắm chặt trong tuyệt vọng.

Phải nhẫn nại…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận