Mạt Thế Dật Văn


“Anh Từ…” Vương Giai Lâm bực bội bước tới, trên mặt nở nụ cười, người đàn ông này là đội trưởng của một đội dị năng giả ở khu tập trung, là người đã gọi Vương Giai Lâm đến trại tập trung.


“Rầm” Anh Từ không hề có ý thương hoa tiếc ngọc mà giáng cho Vương Giai Lâm một đòn vào chân, đây chính là dị năng giả một chân, khiến Vương Giai Lâm lập tức quỳ rạp trên đất.


"Tôi không phải cho cô ra khỏi trại tập trung để cô làm tôi mất mặt.

Tin không tao sẽ giết mày!" Anh Từ kia lạnh giọng quát.


"Anh Từ ! tôi ! cô ấy ! " Vương Giai Lâm rùng mình khi nghe cô sẽ bị giết, ánh mắt đầy sợ hãi, thân dưới bắt đầu đau nhói, trong đầu hiện lên cảnh chính mình giống như bọn súc sinh bị bắt nạt, ức hiếp, chiếm hữu ký ức.


“Đội Từ đâu, mau đưa cô ta đi, đừng bắt các ông lớn phải đợi lâu.

” Một nggười đàn ông trung niên lên tiếng nhắc nhở, anh Từ cũng biết chính mình đối với cái gì quan trọng hơn, liền kéo Vương Giai Lâm từ đất đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng cô.


“Chút nữa phải tỏ ra bộ dạng câu dẫn lão Tử.


Nếu không thì làm cho đám ông lớn đó nhìn trúng, trì hoãn việc thăng chức của lão Tử là được rồi.

” Sau đó, nắm tay lôi kéo Vương Giai Lâm rời đi, nếu là người khác đánh Vương Giai Lâm, anh có thể giúp cô đánh trả, nhưng bản thân anh cũng là khách hàng của Tập Lam, liền không dám phát sinh va chạm với cô gái kia.


May mắn thoát khỏi một tình huống khó, Tập Nhã trầm mặt cầm thuốc rời đi.


“Tiểu Nhã, cô làm sao vậy?” Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Tập Nhã, từ phòng một cô gái bước ra liền nhìn thấy bộ dáng Tập Nhã có chút chật vật, buồn cười hỏi.


Tập Nhã đã ở đây mười năm, nữ nhân thay đổi không ít, nhưng cô và Tập Lam từ tận thế đến nay vẫn chưa rời đi, cho nên mọi người đều quen thuộc với hai chị em cô.


“Bị té.



“Ai bị té mà quần áo lại như vậy giống cô chứ.




Tập Nhã không nói, hiển nhiên không muốn nhiều lời, trực tiếp tránh người đàn ông kia rời đi, người đàn ông này thực chất đã nhìn thấy Tập Nhã bị Vương Giai Lâm xé rách quần áo,
phần eo liền lộ ra chút da thịt, tuy rằng có thể nhìn thấy thân thể vẫn là bẩn thỉu, có thể làm cho người ta mất đi ham muốn trong chốc lát, nhưng đường eo cong vừa vặn xinh đẹp, nhìn thấy liền biết là hàng cực phẩm, trong mắt người đàn ông hiện lên dáng vẻ suy tính điều gì đó.


Tập Nhã trở lại khu tập trung, ở lầu một của tòa nhà thay quần áo rồi bước ra, cô tìm một chỗ ngồi trong sân, lặng lẽ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ lầu hai không biết đang suy nghĩ điều gì.


Dương Khiêm sau một màn ân ái, dựa vào đầu giường đốt điếu thuốc miễn cưỡng hút, anh ôm lấy Tập Lam cả người trần trụi, trên người đều là dấu hôn cùng tinh dịch của Dương Khiêm, hai người cứ vậy ôm lấy nhau cảm nhận da thịt tiếp xúc cùng khoảnh khắc êm đềm này.


“Cộc cộc cộc” đột nhiên có tiếng gõ cửa ngắt ngang bầu không khí, dựa vào khe cửa, người đàn ông nhìn thấy hai thân ảnh đang trần truồng ôm lấy nhau.


“Dương đội trưởng, anh cũng không thể độc chiếm Lam Lam như vậy, lần này làm nhiệm vụ tôi cũng đã lâu không được nhìn thấy Lam Lam, tôi đã ở bên ngoài đợi rất lâu rồi, anh cũng biết điều một chút đi chứ.

” Người đàn ông trông có vẻ hiền lành, nhưng cũng rất lưu manh, anh là đội trưởng của một đội khác.


“Lam Lam có nhớ tôi không?”

Dương Khiêm còn chưa kịp làm gì, Tập lam đã từ trên giường bật dậy, hạ thể tràn đầy chất lỏng màu trắng, cảnh tượng mị hoặc khiến cả hai người đàn ông nhìn đến nóng lên.


“Vậy thì Lam Lam chúng ta bắt đầu đi.

” Trịnh Kỳ mút vào tai Tập Lam, thấp giọng nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận