Mấy người đàn ông to lớn trực tiếp bước lên tầng hai, có chút chen chút.
Nhưng cơ thể Tập Nhã thì nhỏ nhắn, cô chen vào khoảng cách giữa vài người liền có thể đi đến vị trí của mình, chui vào chăn bông quấn chặt lấy người.
Sau khi Vạn Tống đưa chăn nệm cho một vài thành viên đang bị thiếu, liền nhìn thấy Tập Nhã quấn mình thành con sâu.
Anh lắc đầu cười thầm: “Vẫn còn là một đứa nhỏ.”
Sau khi nằm xuống, trên chóp mũi lại quanh quẩn một mùi hương mát lạnh của cô gái.
Nhưng cô gái ấy hôm nay lại có thêm một hương vị ngọt ngào.
Vạn Tống ngửi thấy mùi hương này liền cảm thấy thật dễ chịu, nhưng mùi mồ hôi của đám đàn ông vẫn là nồng hơn nhiều.
Dọn dẹp xong đống chăn ga gối đệm, Du Viêm Hiên bước lên lầu, lông mày của anh lập tức giật giật, phát hiện Tập Nhã không coi trọng lời nói của mình…
“Tống quản gia, chúng ta đổi vị trí.”
Vạn Tống bị gọi tên, nhướng mày trong bóng tối, nhưng anh không ngạc nhiên.
Du Viêm Hiên này là một tên tùy hứng thô lỗ.
Mặc dù thể trạng cậu ta cường tráng nhất nhưng lại là thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội.
Từ lúc mười bốn tuổi bắt đầu mạt thế đã đi theo Mâu Hành.
Là người được Mâu Hành chăm sóc nhiều nhất.
Cho nên cậu ta có rất nhiều chuyện tự vả.
Là một tên kiêu ngạo lại lưu manh.
Vạn Tống vừa định đồng ý, liền tinh ý nhận ra chuyển động bên cạnh.
Với khả năng nhìn trong bóng tối mạnh mẽ của mình.
Anh liếc mắt liền nhìn thấy một bàn tay nhỏ bé thò ra khỏi chăn bông, bí mật kéo góc áo của anh như ngăn cản anh lại.
Nhưng sau khi do dự thêm hai giây, thì âm thầm thu tay lại, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Vạn Tống cảm thấy cô gái này không chỉ có thân hình giống với Tiểu Huyễn của anh, mà còn giống cả một số hành động nhỏ.
"Không đổi." Hai từ đơn giản đã khiến Du Viêm Hiên lập tức cứng họng.
Vạn Tống là tên còn khó đối phó hơn cả đội trưởng.
Chọc giận Mâu Hành thì cùng lắm anh gặp phải một trận lôi đình để rửa tội.
Anh da dày thịt béo thì coi chuyện đó như cách để luyện tập.
Nhưng nếu chọc trúng Vạn Tống thì chính là phiền toái.
Tống quản gia, cái danh đó không phải chỉ nói không, có thể sẽ bị tháo xương cốt đi bán, có khi còn giúp cậu ta kiếm được tiền.
Du Viêm Hiên do dự một lúc, cũng không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì Tập Nhã kia cũng không đáng để anh đắc tội đến Vạn Tống.
Tập Nhã thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Cô khẽ hở chăn bông nhìn xem người đàn ông bên cạnh sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng vì ánh sáng nên chỉ nhìn thấy một bóng đen phình to, không có bất kỳ động tĩnh gì..
Lần này Tập Nhã mệt mỏi nhắm mắt lại, các tế bào đang gào thét trong cơ thể cũng theo đó lặng xuống.
Điều Tập Nhã không biết chính là, hàng loạt hành động của cô đều bị Vạn Tống nghiêng người theo dõi.
Trong bóng đêm không nhìn thấy ánh mắt của anh biểu lộ cảm xúc gì…
Sáng sớm, Tập Nhã, người đã cố định đồng hồ sinh học, bị cưỡng bức đánh thức trong cơn buồn ngủ.
Cô bước ra khỏi chiếc giường ấm áp, cảm thấy thân thể đau nhức hệt như bị một chiếc ô tô chạy qua.
Tập Nhã nhe răng trợn mắt, dang chân bước qua từng chiếc chăn bông cao chót vót.
Nhưng lần này đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy mắt cá chân.
Tập Nhã cúi đầu xuống liền nhìn thấy Du Viêm Hiên với đôi mắt thản thiên.
Cô mím môi không nói, mặc cho Du Viêm Hiên nắm lấy mắt cá chân.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Du Viêm Hiên cảm thấy Tập Nhã như vậy thật nhàm chán nên đã buông cô ra.
Tập Nhã khẽ buông lỏng môi, nhấc chân, cuối cùng cũng rời khỏi tầng hai.
Tập Nhã đi đến phòng bếp.
Mặc dù cửa sổ thông gió nhỏ hơi hé mở, nhưng một mùi máu tanh nồng nặc liền xộc vào mũi Tập Nhã.
Cô biết đây là mùi ghê tởm của bọn tang thi.
Vì vậy, cô biết rất rõ tất cả máu này là từ nơi đó tới, là người đàn ông thần bí đó…
Tập Nhã sắc mặt không đổi, đem chiếc cửa sổ hơi hé mở kia hoàn toàn đóng lại.
Dường như ngăn cách thế giới bên ngoài với thế giới bên trong xe.
Theo nhận thức của Tập Nhã, cho dù những người đàn ông này có hung ác và đáng sợ đến đâu, chỉ cần họ không sử dụng những sức mạnh đáng sợ này lên người cô, thì mọi thứ đều không liên quan đến cô.
Số phận của bản thân trong mạt thế này chính cô sẽ tự dõi theo!