Trong phòng bếp, Tập Nhã như cá gặp nước.
Cho dù trên người đều là thương tích sau khi lăn lộn cùng Du Viêm Hiên, nhưng cô cũng nhanh chóng chuẩn bị xong bữa sáng.
Lúc chuẩn bị xong đồ ăn, Tập Nhã mím môi có chút do dự, vẫn là nói chuyện với không khí: “Nếu rất mệt thì thật ra ăn xong bữa sáng vẫn có thể ngủ tiếp nhỉ?”
Trước khi có cô, cả đội vốn dĩ không ăn sáng.
Đặc biệt là Cố An dường như không bao giờ xuất hiện ở bữa sáng.
Ngửi được mùi thức ăn, Tập Nhã theo thói quen vẫn sẽ hỏi một câu.
Không gian trầm mặc ——
Tập Nhã cũng đã quen với việc không ai trả lời.
Cô đem sáu phần thức ăn còn lại để trên bàn.
Những thứ thực phẩm này có lẽ là những thứ quý giá mà người bình thường chắc sẽ không bao giờ được nhìn thấy trong đời.
Vì vậy Tập Nhã cũng biết chất lượng cuộc sống này có ý nghĩa như thế nào.
Cô rất quý trọng thức ăn trước mặt.
Cái miệng nhỏ nhắn nhai chậm từng chút mà thưởng thức bữa ăn.
Trong bữa ăn, tai của Tập Nhã đột nhiên khẽ nhúc nhích, nghe thấy tiếng nhai rất nhỏ.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai tóc vàng đang lẳng lặng ăn bữa sáng.
Nếu không phải thính giác của Tập Nhã tốt, mà Cố An cũng không hề giấu đi tiếng ăn của mình.
Thì cho dù Cố An ăn xong, Tập Nhã cũng sẽ không nhận ra.
Đối với việc Cố An xuất quỷ nhập thần như vậy, thực ra Tập Nhã rất bình tĩnh.
Nhưng cô cũng sẽ không bắt chuyện cùng Cố An.
Dù sao thì hai người cũng đều là người ít nói.
Tập Nhã lập tức đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị thêm một phần ăn khác đem đến bàn.
Hai người tiếp tục ăn sáng trong im lặng.
Khi Cố An đặt đũa xuống, cũng là lúc Mâu Hành bước xuống từ tầng hai.
Nhìn thấy Cố An liền nói: "Điểm đến còn cách mười km nữa.
Ăn xong chuẩn bị cho nhiệm vụ thu dọn." Tiếp đó các thành viên khác cũng lần lượt bước xuống, không khí trong xe nháy mắt náo nhiệt hẳn lên.
Nghe Mâu Hành sắp xếp.
Cố An đứng dậy đi đến sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi.
Đối với một cường hãn dị năng giả, anh có thể duy trì trạng thái chiến đấu không nghỉ từ ba đến năm ngày, nhưng tùy lúc có thể sẽ mất mạng trên chiến trường.
Lựa chọn phù hợp vẫn là phải điều chỉnh tốt trạng thái.
Tập Nhã cầm lấy chén đũa của bản thân và Cố An bỏ vào bồn rửa.
Cô cũng nghe thấy lời của Mâu Hành, tay khẽ run lên, suýt chút nữa thì làm rơi cả chén đũa.
Tập Nhã cố gắng làm cho chính mình trông bớt khập khiễng.
Tập Nhã bước lên tầng hai.
Sau khi dọn dẹp và gấp đống chăn ga gối đệm lộn xộn.
Trong lòng cô vẫn vô cùng lo sợ.
Hôm qua bị Du Viêm Hiên cưỡng bức lần đầu tiên, thân thể của cô vẫn còn trong trạng thái tồi tệ nhất.
Mà lúc này nhiệm vụ mới lại bắt đầu.
Đối với Tập Nhã mà nói chính là đang ở ranh giới sinh tử.
Điều mà cô không muốn nhất vẫn xuất hiện…
Tập Nhã gắt gao nắm chặt khẩu Beretta 92f mà Du Viêm Hiên đã ném ngày hôm qua.
Đây là cách duy nhất cô có thể tự bảo vệ mình.
Tập Nhã rất sợ chết.
Dù thế giới này có tăm tối bẩn thỉu đến đâu, cô vẫn còn một mối liên kết! Cô làm sao có thể chết được!
Tập Nhã thầm cổ vũ bản thân: “Sẽ ổn thôi ...!Chỉ cần thu thập được vật tư.
Chỉ cần mình cẩn thận một chút …” Còn chưa bắt đầu, ánh mắt của Tập Nhã bỗng chốc ảm đạm.
Bởi vì cô nhớ lại lời nói của Dương Khiêm.Thu thập vật tư thường là nơi có thương vong lớn nhất.
Bởi vì những nơi có thể dụ dỗ con người đi thăm dò luôn là những nơi đầy rẫy xác chết, tang thi khắp nơi, tỷ lệ gặp phải tang thi cấp cao cũng cao đến đáng sợ…
Chỉ cô biết chính mình sợ cái chết đến nhường nào.
Cũng chỉ cô biết một mình thật ra bất lực đến bao nhiêu.
Nhưng những cái này làm được gì? Nhiệm vụ cũng sẽ không vì cô sợ mà dừng lại.
Cô phải một mình chống lại tất cả các cảm giác tiêu cực này! Không chịu nổi… Chết mất!
Đôi mắt của Tập Nhã dần trở nên kiên định.
Lấp liếm đi bộ dạng mỏng manh yếu ớt vẫn là một cô gái cứng cỏi lầm lì.