“Tiểu Nhã.” Dương Khiêm trong lòng buồn bực bước ra ngoài liền nhìn thấy Tập Nhã đang ngồi xổm dưới đất.
Nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, Tập Nhã ngẩng nhìn thấy được Dương Khiêm, anh cũng không hề ghét bỏ đầu tóc bẩn thỉu của cô, đi tới vỗ vỗ đầu.
Anh sờ soạng khắp người như tìm thứ gì đó, cuối cùng tìm được trong túi áo mấy viên kẹo lấy ra đưa cho Tập Nhã.
“Cảm ơn.” Tập Nhã ngoan ngoãn nhận kẹo bỏ vào túi.
“Đây là đặc biệt cho em đó, anh cũng đã đưa cho chị em rồi.” Anh cũng tính là thấy Tập Nhã lớn lên, nhìn cử động của cô liền biết được ý đồ của cô gái nhỏ.
Tập Nhã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không rõ ánh mắt, liếc nhìn Dương Khiêm qua mái tóc rối bù, sau đó lấy viên kẹo trong túi bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt của nó khiến khóe miệng của cô nhướng lên, tạo thành một vòng cung nhỏ.
“Tập Lam nhờ em chăm sóc nhé.”
Được Dương Khiêm giao phó, Tập Nhã nghiêm nghị gật đầu, điều này khiến Dương Khiêm bất giác bật cười lại đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
Một lúc lâu sau khi Dương Khiêm rời đi, Tập Nhã tính toán thời gian bưng thuốc lên lầu.
“Hừm…Gần đây em làm gì?” Là giọng của Trịnh Kỳ, anh cảm thấy còn quá sớm.
“Không… A… Từ từ một chút.” Tiếng da thịt va chạm nhau càng lúc càng lớn.
“Em biết là anh không thích nhất là có người từ chối anh mà, hừ…” Làm đến mất hồn, khiến Trịnh Kỳ rên lên một tiếng.
.
“Chỉ là tỉa….
Tóc cho Nhã Nhã..
Và..
Và kể chuyện xưa.” Tập Lam dường như thật sự sợ động tác ân ái thô bạo của Trịnh Kỳ, liền đem chuyện hôm nay kể lại.
“Vẫn còn kể những câu chuyện vô bổ cho em ấy.
Trước khi tận thế em ấy chỉ mới tám tuổi, chỉ sợ đến bây giờ em ấy đều quên những chuyện của thời đại trước rồi.
Kể với em ấy làm gì, nhàm chán chết đi được.” Trịnh Kỳ tuy bên ngoài nho nhã nhưng trên giường lại cực kỳ cuồng bạo, đặc biệt là sau khi làm nhiệm vụ trở về, thường đem Tập Lam ân ái đến ra máu.
“...” Tập Lam cảm thấy có chút nghẹt thở, một lúc sau mới lên tiếng yếu ớt.
“Tận thế… Một ngày nào đó sẽ trở thành quá khứ, Tập Nhã sẽ trở lại thời kỳ thanh bình trước kia, em sẽ không nói điều gì vấy bẩn em ấy.”
Tập Lam đem những lời này nói ra, thành công khiến Trịnh Kỳ đang hì hục ân ái dừng lại một chút.
“Ồ! Lam Lam ngây thơ của anh, không ngờ em vẫn còn một trái tim biết mơ mộng như vậy.
Thật tốt…” Lời nói của Trịnh Kỳ tựa như chứa đựng những cảm xúc rõ ràng của Tập Nhã: đối với tận thế này biết rõ sẽ có ngày kết thúc.
Trong phòng qua một lúc tĩnh lặng lại tiếng vào trạng thái mây mưa, giống như phần thưởng cho câu trả lời của Tập Lam, Trịnh Kỳ lại dùng sức hơn trước, xâm chiếm lấy cơ thể của cô, Tập Lam rên rỉ ngắt quãng một lúc liền ngất đi.
Tập Nhã dựa vào tường, nhớ lại những chuyện chị gái đã từng kể, đều là những câu chuyện về sự đứng đắn, chính trực, liêm chính và đạo đức, lúc đó ánh mắt của chị cô đều thể hiện sự khát khao có thể trở về lúc trước.
Tập Nhã biết mỗi lần chị kể cho cô một câu chuyện đều là đang nhắc nhở cô vẫn là con người, vẫn có sự tự do của bản thân, vẫn còn lý tưởng.
“Ngày đó nhất định sẽ đến!”
Tập Nhã vẫn một mực tin tưởng, mặc dù cô biết những chuyện mà chị gái kể, cũng không đủ để cô ấy thiết lập một giá trị quan, bởi vì khi thế giới sụp đổ, cô từ trong xương cốt đã sớm hiểu được nhiều thứ, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh là quy luật.
Nhưng! Đó là ước mơ của chị gái! Cũng chính là ước mơ của cô, khi đó cô sẽ nắm tay Tập Lam cùng trở về nhà!
“Ya, nha đầu thối tới rồi à?” Trịnh Kỳ ra khỏi phòng thấy Tập Nhã đang dựa vào tường.
Tập Nhã trực tiếp bỏ qua Trịnh Kỳ, bước vào phòng, cái tên Trịnh Kỳ này, Tập Nhã nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lúc nào cũng làm chị cô bị thương.
“Nha đầu thối này tính khí cũng thật lớn.” Trịnh Kỳ cũng không thèm quan tâm đến một cô gái nhỏ, sau khi được phóng thích tâm trạng liền tốt, duỗi eo một cái liền rời đi.