Mạt Thế Dật Văn


Sau khi nghe Mâu Hành nói.

Du Viêm Hiên đưa tay lên lắc lắc trước mặt Mâu Hành.

Quả thực ánh mắt của anh không dao động.

“Tiểu tử thối.

Thiếu đánh à?” Mâu Hành chuẩn xát đánh vào bàn tay đang quơ quơ như yêu quái trước mặt anh, cười mắng.

Du Viêm Hiên cười vui vẻ.

Mà các thành viên khác cũng không có gì buồn khi nghe tin đội trưởng của họ bị mù.

Suy cho cùng, một dị năng giả bậc càng cao thì thực sự càng ít phụ thuộc vào mắt thường.

Hết thảy đều dựa vào linh giác.

“Tống, mấy ngày nay vất vả rồi.” Đội trưởng lần đầu tiên cao hứng khẳng định công lao cùng sự làm việc vất vả của đội phó.

"Anh tỉnh thì tốt rồi.

Hôm nay chúng ta bắt đầu di chuyển cho kịp với lộ trình.

Lần này có quá nhiều sự cố.

Thời gian có chút gấp gáp.."

“Nghe em.” Bộ dáng của Mâu Hành trông như anh là người bệnh.

Mọi thứ đều cho cậu quyết định.

Vạn Tống nhàm chán cười nhạo một tiếng.

Ngay lập tức bắt đầu phân công nhiệm vụ.


Tuy rằng nhiệm vụ ở tỉnh K lần này trải qua phong ba bão táp.

Nhưng có thể coi là hoàn thành xuất sắc.

Bữa tối, khi Tập Nhã đang chuẩn bị bữa ăn.

Cổ tay cô khi cầm con dao làm bếp vẫn còn đau đớn, có chút run rẩy không kiểm soát được.

Lúc Tập Nhã đem thau nước xuống lầu cũng đã nhận ra cổ tay của mình bị thương không nhẹ.

Vốn định đợi mọi người giải tán một chút liền tìm Vạn Tống lấy thuốc.

Nhưng lại bị người khác nhìn ra ra trước.

Chính Cố Trạch, người vẫn luôn rất hứng thú quan sát Tập Nhã, đã nhận ra sự bất thường.

Anh bước đến chỗ Tập Nhã.

Giật lấy con dao làm bếp trên tay Tập Nhã rồi kéo cô đến ghế sô pha.

Cố Trạch vén tay áo lên liền thấy dấu hằn của năm ngón tay tím đen đáng sợ.

Rất dễ nhìn thấy.

"Sao trên cổ tay lại có vết bầm nặng như vậy.

Là tên khốn nào làm em bị thương? Anh giúp em xử lý!" Du Viêm Hiên cũng nhìn thấy vết bầm trên cổ tay của Tập Nhã, đỏ mặt tía tai nói.

Ánh mắt của anh đã nhắm vào Cố Trạch.

Dường như chỉ cần Tập Nhã mở miệng, nắm đấm lập tức sẽ lao tới mặt của Cố Trạch.

“Tên khốn ở đây.

Nè.

Cho em xử lý.” Một hướng ngoài ý muốn đáp lại anh, Mâu Hành thật sự duỗi cánh tay ra trước mặt Du Viêm Hiên, chờ anh xử lý.


Vẻ mặt của mọi người xem náo nhiệt đều cực kỳ vui vẻ.

Nhất là nụ cười rạng rỡ của Cố Trạch, cười tươi đến tận mang tai.

“Ơ...!Đội trưởng.

Em, em nói đùa.

Em mới là tên khốn nạn, hí hí ..." Du Viêm Hiên không sợ trời không sợ đất, trên đời này chỉ sợ một người tên là Mâu Hành.

Khi anh mười bốn tuổi, Mâu Hành đã mang anh về từ ngọn núi thi thể, cũng không bỏ rơi anh trong cuộc đấu tranh chống lại virus.

Lúc thu hoạch dị năng hay biến thành tang thi cũng không vứt bỏ anh, bảo vệ anh trong suốt mười ngày anh bị sốt.

Nói giỡn một chút.

Mâu Hành cảm thấy trong lòng có chút băn khoăn: "Tập Nhã.

Mấy ngày này em nghỉ ngơi đi.

Mọi việc cứ giao cho đám người Lão Ngụy."

"Đội trưởng, em không đau.

Em có thể ...!A..." Tay Cố Trạch mạnh hơn một chút trong việc loại bỏ máu bầm.

Tập Nhã nhìn về phía Cố Trạch.

Cố Trạch cười rất ấm áp.

Nhưng Tập Nhã đối với nụ cười của Cố Trach vẫn là rùng mình một cái.

Cố Trạch dịu dàng cười nói: "Tiểu Nhã Nhã.

Không phải anh đã nói với em là miễn cưỡng bản thân sao?"
Dưới nụ cười của Cố Trạch, Tập Nhã thua cuộc đã chọn nghe theo lời Cố Trạch nói.

Sau khi ăn xong bữa tối của Ngụy Chính Thanh.

Ngay cả Vạn Tống cũng đang nghĩ cách cho thuốc vào thức ăn của Tập Nhã.

Cô gái này quá yếu ớt mà điều này thật phiền phức.

Bị va chạm liền có một đống thương thế.

Tốt hơn vẫn là mạnh mẽ thêm một chút a~



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận