Mạt Thế Dật Văn


“Còn bao lâu nữa?” Tập Nhã nhìn cảnh tượng không quen thuộc trước mắt, nhịn không được mở miệng dò hỏi người đàn ông trước mặt cô.

“Sắp tới rồi, mặc dù lần này ra ngoài thương vong rất lớn, nhưng thu hoạch cũng rất nhiều.

Trong căn cứ đã xây thêm một số nhà kho mới, vị trí hơi xa, đi bộ thêm một chút là tới.

Tôi nghĩ lần này cô và Tập Lam sẽ được cấp thêm một phần vật tư dị năng.” Người đàn ông đúng lúc lên tiếng, còn báo cho Tập Nhã một tin tốt.


Trong cái thế giới ăn thịt đồng loại này, còn có gì quan trọng hơn tài nguyên chứ? Tập Nhã nghe được tin này lập tức vui mừng, nhưng vừa đi được vài bước, cô lại nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng lùi lại, lùi được vài bước liền xoay người chạy như điên.

“Thật là một cô gái thông minh.” Người đàn ông nhìn thấy Tập Nhã quay đầu chạy đi, cảm thấy thật thú vị, anh ta cũng không vội mà đuổi theo.

Vật tư mang về ngày càng nhiều, nhưng cũng được đổi lấy từ mạng người.

Sức chiến đấu của quân đội đã ngày càng suy yếu, sau này thu thập vật tư chỉ có thể khó hơn, sao lại cấp thêm được chứ?, tên đàn ông kia nói như vậy chắc chắn là muốn lợi dụng sự cám dỗ của vật tư để xua tan những nghi ngờ trong cô, chỉ cần tưởng tượng rằng một cô gái bình thường đang đói được cho ăn no, ai còn có thể nhận thức được điều gì sai trái từ trong cảm giác vui sướng đó chứ?

Mà lúc này trong đầu Tập Nhã cũng đang điên cuồng suy nghĩ các biện pháp đối phó, nhưng đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì thật là vô ích.

Tên đàn ông kia là một người trong đội dị năng của Dương Khiêm, tên Lại Sơn, dị năng thường thấy nhất của hắn ta là cường hóa, dùng nó đối phó với một nha đầu nhỏ nhắn yếu ớt thật sự không gì khó khăn.

Khi Lại Sơn nhìn thấy Tập Nhã chạy được một lúc liền bị giảm tốc độ, hắn ta lập tức lao về phía cô với vận tốc gần như cả trăm mét trên phút, hệt như một kẻ đi săn đang vồ đến con mồi của mình, mà Tập Nhã vừa hay lại chính là con mồi của hắn.

Tập Nhã cũng cảm nhận được sau lưng mình có tiếng động, nhưng cái gì gọi là cơ thể có tố chất chính là nằm ở đây, cô thật sự không thể phản kháng lại hắn ta.


Đây là khoảng cách rất lớn giữa dị năng giả và người thường, là khoảng cách giữa trời và đất.

“Chạy cái gì mà chạy, tôi nhìn trúng cô gái bẩn thỉu như cô là vinh dự của cô đấy.

Dù sao tôi cũng có dị năng, tôi có thể đối xử tệ bạc với cô sao?” Lại Sơn đè Tập Nhã xuống đất, ngăn cản mọi cử động của cô.

“Tôi thế này anh còn có thể ra tay, đúng là tên biến thái ghê tởm!” Bị Lại Sơn đem cơ thể nện xuống đất, cùi chỏ cùng đầu gối của Tập Nhã đập mạnh, cả người đổ mồ hôi lạnh vì đau, nhưng cô lại nén đau mạnh miệng nói những lời đó với hắn, điều này càng khiến Lại Sơn không vui.

“Chát” Lại Sơn lật người Tập Nhã đối mặt với hắn ta, không lưu tình tát cô một cái, khiến đầu óc Tập Nhã lập tức choáng váng, bên tai ù đi, khóe miệng vương một tơ máu.


“Sự thông minh lúc nãy của cô biến đâu mất rồi, có biết chọc giận tôi thì không có đồ ngon để ăn không hả.” Lại Sơn đem quần áo của Tập Nhã từ dưới đẩy lên, lộ ra thân thể trần trụi, mặc dù đầy bùn nhưng thân thể của Tập Nhã lại lả lướt hấp dẫn, bầu ngực yêu kiều ở giữa không trung run rẩy, chiếc eo thon cùng đường cong tinh xảo, nhưng có lẽ da thịt đều ở bầu ngực căng tròn kia, dưới cái bụng nhẵn nhụi của cô còn có thể thấy rõ xương sườn.

“Tôi thừa biết bản thân tìm được kho báu mà, nhưng kỹ nữ Tập Lam kia thật sự biết cách che giấu, hẳn là sợ những tên đàn ông xung quanh nhận ra bên cạnh cô ta còn có một cực phẩm như vậy.

Không thể có được cô chị vậy thì tôi thưởng thức tạm cô em, trước đem cô về tắm rửa sạch sẽ tôi liền chăm sóc cho cô thật tốt nhé.”

Tập Nhã thật sự sợ hãi, toàn thân run rẩy, bộ ngực bị tên đàn ông kia bóp nắn đến đau đớn, cô không ngừng giãy giụa phản kháng, hai chân trên mặt đất liên tục lộn xộn, khiến cát bụi bay loạn xạ, Lại Sơn thấy vậy liền đè lấy chân cô, bây giờ đến cơ hội nhúc nhích Tập Nhã cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận