Mạt Thế Dật Văn


Một phen giãy giụa không có kết quả, lại bị Lại Sơn tát thêm một cái, khóe miệng chảy xuống máu tươi, Tập Nhã choáng váng đầu óc liền nằm yên không chút động đậy nhưng trong miệng vẫn không ngừng run rẩy van xin: "Đau quá! Làm ơn nhẹ một chút!” Cô gái nức nở cầu xin, xem như là thực sự thỏa hiệp.


“Như vậy từ sớm không phải là được rồi sao, còn lỳ đòn mà chịu đựng, nếu còn muốn chạy tôi liền đánh gãy chân cô.

” Lại Sơn đắc ý cười, buông lỏng tay chân đang kiềm chặt Tập Nhã, chỉ dùng hai chân kẹp ở eo cô, thấy cô không chút phản kháng liền đem quần của bản thân cởi xuống, Tập Nhã liền biết thời cơ sắp đến.


“Cô chịu ngoan ngoãn thì tôi cũng sẽ nhẹ nhàng một chút.


” Nói xong, Lại Sơn quỳ nửa người trên đất, đem hai chân Tập Nhã kẹp ở hông, vỗ vỗ đùi ý bảo cô kẹp chặt một chút, sau đó đưa tay đến quần của Tập Nhã kéo xuống.


Thời cơ đã đến! Tập Nhã ưỡn ngực thuận theo anh ta, sau hàng loạt phản kháng bất thành vừa nãy, Lại Sơn đối với cô đã hạ thấp rất nhiều cảnh giác , cô thuận thế, tay phải rút ra một con dao từ dưới ủng của mình, cắm thẳng vào lưng Lại Sơn, sau đợt tập kích này Tập Nhã hoàn toàn thoát khỏi kìm kẹp của hắn ta, bò lên đến dao cũng không cần liền vội vàng bỏ chạy.


Con dao này là vũ khí yêu thích của một người đàn ông trong căn cứ, có lần Tập Lam bị người đàn ông đó chơi đến gãy xương, đây lại là con dao làm từ xương của quái vật đột biến cấp hai, liền được đem đến chỗ Tập Lam xem như đền tội, về sau Tập Lam đưa lại cho Tập Nhã để con bé phòng thân, loại vũ khí này sắc bén vô cùng, ngay cả cơ thể của dị năng giả cũng có thể đâm thủng, nhưng một nhát này cũng không thể lấy được mạng của Lại Sơn, tuy nhiên đã thành công chọc anh ta tức giận.


“Để tôi bắt được cô, tôi sẽ làm cô đến chết!” Chỉ là nhỏ nha đầu, không giữ được còn bị nó đâm cho một dao, đối với Lại Sơn chính là tổn thất lớn, anh ta liền phát điên, cầm con dao trong tay, bất chấp thương tích dùng dị năng đuổi theo Tập Nhã.

Thề rằng nếu có thể bắt được trước khi cô trở về chỗ của Tập Lam, liền đem cô hành hạ bằng chính con dao này.


Xét cho cùng, dị năng của Lại Sơn cũng không phải là tốc độ, cộng thêm vết thương nặng khiến vận tốc của hắn ta giảm đi rất nhiều, nhưng như vậy cũng đủ để đuổi kịp Tập Nhã.


Tập Nhã chịu đựng cơn đau trên người do cô đã dùng quá nhiều sức để chạy, nhưng chỉ có thể tự nhủ với bản thân, nhanh một chút! Nhanh thêm một chút!


“Cô làm sao vậy?” Trong một đội sáu người, đột nhiên có người lên tiếng sau đó anh ta dừng lại, hành động của anh cũng thu hút sự chú ý của những người khác, hướng mắt về phía anh đang nhìn.


Đó là một cô gái bẩn thỉu đang chạy về phía họ, trên người còn có không ít vết máu, không xa phía sau là một tên đàn ông đang tiến lại gần hơn, trên người hắn ta nồng nặc sát khí.


“Không phải chứ quản gia, đừng nói đột nhiên anh lại có lương tâm muốn cứu người chứ! Trước đây gặp anh nhìn anh cũng không giống là người tốt nha, loại chuyện này mỗi ngày xảy ra biết bao nhiêu lần, tôi chẳng còn hứng thú để xem.

” Một thanh niên khoảng hai bốn, hai lăm tuổi xem xét tình hình liền không cảm thấy nhàm chán.


“Tôi không rảnh, đi thôi.


” Người được gọi là quản gia lạnh lùng lắc đầu, dẫn đầu đoàn người rời đi.


Chỉ có đội trưởng Mâu Hành biết rõ thành viên trong đội, Vạn Tống, là như thế nào, biết tại sao vừa nãy cậu ấy lại phản ứng như vậy, vì vậy anh nhìn vào cuộc truy đuổi kia, đôi mắt Mâu Hành lập tức sắc lẹm hệt như đôi mắt của chim ưng, một giây sau liền rời khỏi đội ngũ.


“Đội trưởng!” Vài người bị hành động của Mâu Hành làm cho kinh ngạc, ai ra tay cứu giúp cũng được, nhưng đừng là đội trưởng đi!

Mà lúc này, Tập Nhã đã không còn sức lực, vấp phải đống đồ vụn vặt trên đất liền té ngã, Lại Sơn cũng cùng lúc đuổi kịp, phải lâu như vậy mới có thể đuổi kịp ả nha đầu bẩn thỉu kia, khiến hắn ta vô cùng tức giận, trong tay cầm con dao hướng tới muốn đâm vào mặt của Tập Nhã, một đòn này thật muốn không chết cũng khó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận