Mấy tên lưu manh còn lại thấy cảnh này đều choáng váng.
“Mẹ kiếp, sao con nhỏ này lại tàn nhẫn như vậy!”
“Báo thù cho anh Tuấn! Giết chết con khốn này!”
Ba tên đó nói xong liền lao về phía trước.
Khương Vưu đánh giá sức mạnh chênh lệch giữa hai bên với thể chất hiện tại của mình, một chọi ba sẽ có chút áp đảo.
Nhưng không sao cả, đôi khi giết người cũng không cần tốn nhiều công sức.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Khương Vưu liền quay người bỏ chạy.
Không một giây do dự.
“Đuổi theo nó, đừng để con khốn này chạy thoát!”
Ba tên côn đồ vội vàng đuổi theo nhưng Khương Vưu lại chạy vào một nhà kho tối tăm không có đường đi ở phía trước.
“Ha ha ha, con khốn này, mày không thể trốn được nữa đâu! Phía trước không có đường đi!”
Ba tên nọ bước vào nhà kho, cầm lấy gậy gộc làm vũ khí.
Nhưng mà kho hàng này chứa đầy những vỏ lon sắt bị bỏ đi với đủ kích cỡ, bọn chúng cũng không biết cô đang trốn ở đâu.
“Chúng ta chia nhau ra tìm đi, nhất định phải tìm được nó!”
“Bà nội nó, tìm ra rồi thì lột sạch đồ của nó treo lên xà nhà, con khốn không biết điều!”
Kết quả là vừa nói xong, còn chưa kịp chia làm ba nhóm thì cánh cửa nhà kho phía sau đột nhiên đóng lại.
Không còn ánh sáng chiếu vào, toàn bộ nhà kho chìm trong bóng tối.
Có vài kẻ liền hoảng sợ.
“Mẹ nó, Tiểu Nhị, tự dưng mày đóng cửa làm gì, ông mày không thấy đường!”
“Anh, không phải em đóng cửa!”
“Đánh rắm, mày đi ở sau cùng, không phải mày thì là ai, chẳng lẽ…Phụt!”
“Mẹ nó, ai cứ sờ sau lưng tao vậy! Chết tiệt! A a a a!!!”
“Anh ba, sao anh không nói gì nữa!!”
Tên lưu manh cuối cùng là Tiểu Nhị gọi mãi không thấy ai đáp lời thì hoảng sợ, hai chân hắn nhũn ra, trực tiếp ngã xuống đất.
Kết quả là tay của hắn trực tiếp chạm vào một vũng chất lỏng ấm nóng.
“Cái…cái gì thế này! Cái gì thế này!!! A a a a!”
Hắn hét lên rồi cố gắng vùng dậy, nhưng mặt đất trơn trượt nên thử hai lần vẫn không đứng dậy được.
Lần thứ ba, hắn cuối cùng cũng mò mẫm đứng dậy, lúc này hắn mơ hồ cảm giác được có thứ gì đó đang đến gần mình.
“Bùm!!”
Một cây gậy đập vào đầu gối, hai chân hắn cong ngược lại, nặng nề quỳ xuống đất.
“A a a a a a!!!!!”
Một tiếng hét chói tai ngay lập tức phát ra từ cổ họng của gã.
Lúc này, cửa kho cuối cùng cũng được mở ra.
Trong luồng ánh sáng ngược, cô gái gầy gò đang cầm một cây gậy gỗ trong tay, lạnh lùng nhìn gã ta.
Ánh nhìn đó đầy chán ghét cùng kinh tởm như đang nhìn một con chuột trong rãnh nước.
Gã ta hoảng sợ, vô thức tìm kiếm xung quanh, lúc này mới chợt nhận ra thứ ướt át mà ban nãy mình chạm vào thực chất là một vũng máu lớn.
Một trong hai tên kia cũng bị một vết chém lớn ở cổ, máu chảy lênh láng.
Trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm nhỏ vụn.
Người kia thì phần sau đầu bị lõm xuống, chết không nhắm mắt nằm ở vũng máu loãng, đôi mắt hung tợn kia còn đang nhìn về phía gã ta.
Cuối cùng hắn mới nhận ra rằng cô gái này thực sự nguy hiểm.
Trong cơn hoảng loạn, cơ thể gã run lên bần bật, một dòng nước tiểu chảy xuống ống quần do gã không tự chủ được.
Khương Vưu cau mày nhìn gã: “Ai bảo mày làm mấy việc này?”
Tên này là bạn cùng lớp của cô, thậm chí bọn họ còn không hề giao tiếp với nhau, cô chỉ biết hắn hay qua lại với mấy tên côn đồ ở bên ngoài, ở trong lớp suốt ngày tự gọi mình là “đại ca”.
Nhưng giữa hai người họ không hề có mâu thuẫn gì lớn đến mức như vậy.
“Cô, cô không thể giết tôi, tôi, tôi còn chưa đủ mười tám tuổi, tôi còn chưa thành niên!”
“Tôi…”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin