Mạt Thế Đến Cũng Không Sợ Tích Trữ Lương Thực Trước Rồi Đến Súng


Trần Nhân hoảng sợ liên tục lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy Khương Vưu trực tiếp giơ cây gậy lên chỉ vào đầu mình, hắn vội vàng nói: “Là Lý Vi! Cô ta bảo tôi làm!”
“Lý Vi đưa cho tôi 2 vạn tệ, để tôi kêu mấy đại ca xã hội đen làm nhục cô, sau đó quay video lại gửi cho cô ta, chính cô ta là người muốn hại cô!”
“Thật sự là cô ta, nếu cô không tin tôi có thể cho cô xem giao dịch chuyển khoản của bọn tôi.


“Cô ta còn nói có đoạn video này rồi, từ giờ trở đi cô sẽ là chó của cô ta, cô ta muốn sai cô làm gì cũng được!”
“Cô ta nói sẽ dùng đoạn video này để uy hiếp cô, bắt cô nộp đơn vào cùng trường đại học với cô ta rồi tiếp tục làm nô lệ của cô ta ở trường đại học!”
Gã hoàn toàn phản bội Lý Vi chỉ trong một hơi.

Lý Vi?
Đây đúng là việc mà cô ta có thể làm.

Cô ta vẫn luôn thích dùng những cách bẩn thỉu như vậy để đối phó với nữ sinh, thật sự rất ghê tởm!
“Tôi tôi, tôi nói xong hết rồi, cô thả tôi đi, thả tôi ra đi…”
“Tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ làm chuyện xấu nữa.

Do tôi nhất thời hồ đồ nên mới vậy, dù sao chúng ta cũng là bạn học, xin cô hãy thả tôi đi.



“Tôi sẽ tuyệt đối giữ kín cái chết của mấy người họ mà không nói một lời nào!”
Con khốn này, chờ tìm được cơ hội thì hắn sẽ giết chết cô ta!
Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, giờ hắn cứ nhịn đã rồi tính tiếp.

Nhưng Khương Vưu không tha cho hắn, chờ đối phương nói xong liền dùng gậy đập vào gáy của gã.

Cô tìm thấy điện thoại di động trên người hắn, mở phần mềm trò chuyện ra, quả nhiên nhìn thấy đoạn ghi âm trò chuyện và giao dịch chuyển tiền của gã và Lý Vi.

Ngoài ra, cô còn phát hiện điện thoại của gã có một cái nhóm chứa đầy mấy loại video làm cay mắt người nhìn.

Trần Nhân cùng mấy tên lưu manh kia thường xuyên xuất hiện ở trong video.

Đời trước, để tránh bị đám người này làm nhục, Khương Vưu đã đá Hoàng Mao gãy sống mũi khi gã đang cởi quần của cô, sau đó cô liều mạng bỏ chạy, nhưng cuối cùng lại phát hiện mình không thể trốn thoát, nên cô đã quyết tâm lao vào trong bể hoá chất.

Cô biết bơi nên có thể nín thở trong bể, mấy người kia thấy cô không ngoi đầu lên lại tưởng rằng cô đã chết.


Sau đó cô bỏ chạy được, lúc ra khỏi bể hoá chất, da của cô bị bỏng do nguyên liệu hoá học ăn mòn.

Khuôn mặt của cô bị biến dạng, cơ thể cũng sốt lâu không hạ vì nuốt phải hoá chất.

Chờ cho đến khi Khương Vưu đi báo án thì đám lưu manh kia đã rời khỏi thành phố này từ lâu, không thể tìm ra người.

Bởi vì Trần Nhân chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự nên chỉ có thể giáo dục bằng lời, bồi thường ít tiền là xong chuyện.

Nhưng hắn lại khóc lóc thảm thiết ở đồn cảnh sát, cho rằng mình bị mấy tên lưu manh xã hội đen kia ép buộc.

Vừa quay đầu lại tới trước mặt cô cười không kiêng nể gì: “Ha ha ha, tao chưa đủ tuổi hợp pháp, mày có thể làm gì được tao?”
“Con khốn, có giỏi thì sau này mày đừng đi một mình trên đường, nếu để tao tìm được cơ hội, ông đây sẽ làm mày đến chết luôn!”
“…”
Tên này đúng là rác rưởi!
Nghĩ đến đây, cô lại bổ thêm vài gậy nữa, sau đó kéo chân của từng người rồi ném vào hồ hoá chất bị bỏ hoang.

Khương Vưu lại đi đổ hết những nguyên liệu hoá chất thô ở trong nhà máy rồi thiêu rụi chúng.

Còn nửa tháng nữa mới đến mạt thế, cô phải giải quyết sạch sẽ chuyện hôm nay.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận