Dù sao trật tự vẫn chưa bị phá bỏ, cô không thể để người khác bắt được mình.
Nửa tháng này còn rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí được.
Bí mật ư, chỉ có một mình cô biết thì mới gọi là bí mật.
Bởi vậy bốn tên rác rưởi kia đều phải chết, không một ai có thể sống sót mà bước ra ngoài.
Khương Vưu bị giam trong Tháp Cấm, ngày đêm nằm trên bàn thí nghiệm bị người khác lột da, xé xác, bởi vậy những thứ đó đã khiến cô trở thành ác quỷ từ lâu rồi.
…
Khương Vưu xử lý xong mọi việc rồi nhanh chóng rời khỏi nhà máy hoá chất bị bỏ hoang.
Về đến nhà, cô thay quần áo rồi lặng lẽ đốt bộ đồ dính máu đi.
Tối hôm đó khi cô đang ngồi ở nhà, bản tin địa phương trên TV chiếu tin tức về vụ cháy bất ngờ tại một nhà máy hoá chất bỏ hoang kia, ngoài ra không đề cập thêm gì nữa.
Với lại ao hoá chất kia sâu như vậy, ai mà rảnh đi vớt lên xem bên trong có chứa thứ gì hay không?
Sau khi cậu cùng mợ của cô ăn xong cơm chiều, bọn họ liền bắt đầu vây quanh cô làm công tác tư tưởng.
Không phải khuyên cô báo danh vào trường đại học nào mà là khuyên cô lấy chồng.
…
“Cháu đang làm gì vậy, cậu nói chuyện với cháu nãy giờ cháu có nghe thấy không hả? Cậu là cậu ruột của cháu, chẳng lẽ cậu lại hại cháu sao?”
“Khương Vưu, cậu của cháu đang nói chuyện với cháu đấy, cháu cứ ngẩn người nghĩ linh tinh gì vậy! Có biết lễ phép là gì không? Đi học cho lắm rồi chả có chữ nào trong bụng?!”
Khương Vưu cầm ly nước tráng men ở trong tay, trên nóc phòng khách cũ kỹ, chiếc quạt trần vẫn kêu ong ong, tưởng chừng như nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô nhìn đôi bàn tay đang cầm cốc nước, chúng rất gầy, giống như que củi.
Xoa xoa vết chai mỏng trên đầu ngón tay, suy nghĩ của Khương Vưu lại dâng trào đến mức không thể kiểm soát.
Người đàn ông cùng người phụ nữ trước mặt là cậu và mợ của cô.
Việc đầu tiên mà cô làm sau khi trốn khỏi Tháp Cấm là tìm một nhà cậu mợ của mình rồi chặt xác họ thành từng mảnh để đưa cả nhà họ về Tây Thiên.
Nhìn người đàn ông trung niên thật thà lương thiện cùng người phụ nữ có gương mặt mập mạp ở trước mặt, Khương Vưu cảm thấy có chút buồn cười.
Cha mẹ cô qua đời trong một vụ nổ nhà máy khi cô mới được 5 tuổi.
Sau khi họ qua đời, nhà máy đã ký hợp đồng bồi thường 30.
000 nhân dân tệ mỗi tháng để nuôi Khương Vưu.
Số tiền này sẽ được trao cho Khương Vưu cho tới khi cô tròn mười tám tuổi.
Vốn dĩ cô sẽ không được bồi thường nhiều như vậy, nhưng cha mẹ của Khương Vưu lại cùng lúc xảy ra tai nạn ở nhà máy nên cô mới thành trẻ mồ côi.
Giám đốc nhà máy trực tiếp lấy cô làm mẫu, mời phóng viên đưa tin, trả thù lao cao rồi quảng cáo cho nhà máy của mình để khôi phục lại hình ảnh đã mất.
Khi đó, cậu mợ trở thành người giám hộ của cô, nhận tiền bồi thường hàng tháng từ cha mẹ cô rồi sống trong nhà của Khương Vưu.
Khương Vưu chỉ mới năm tuổi nên không biết gì về những chuyện này.
Thậm chí không ai nói với cô về khoản bồi thường kia.
Bọn họ suốt ngày ca bài ca rằng mình đã nuôi nấng cô, còn cô là kẻ ăn bám trong cái nhà này.
Khương Vưu cũng tin vào điều đó.
Một đứa trẻ năm tuổi đột nhiên mất cả cha lẫn mẹ đương nhiên sẽ tin tưởng những người thân vẫn luôn chăm sóc mình.
Qua một đêm, hình ảnh chụp chung của cha mẹ trong phòng khách đổi thành hình ảnh của cậu mợ.
Phòng ngủ của cha mẹ cũng thành phòng cậu mợ.
Phòng của cô biến thành phòng chị họ.
Phòng đọc sách biến thành phòng của anh họ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin