Mạt Thế Đến Tích Hàng Ăn Ngon


Cô không rảnh lật xem từng cái một mà nhấn thẳng vào nhóm chat nhỏ tầng mười hai.Nhóm này là dì Phạm 1201 lập, bên trong có bốn người, dì Phạm, con gái bà ta là Tiểu Phạm, Diệp Lăng, và Lâm Mỹ Kỳ 1202.Ba người bọn họ đã nói mấy trăm câu rồi!Từ sáng sớm xảy ra chuyện đến bây giờ là sáu giờ hơn, cũng chỉ mới qua có năm tiếng vậy mà bọn họ đã nói nhiều như thế rồi.Mới đầu 1202 hỏi đã xảy ra chuyện gì, cô ta nghe thấy tiếng rất dọa người, chồng cô ta không ở nhà nên cô ta rất sợ.Rất nhanh bọn họ đều bị dọa sợ muốn xỉu, đều tìm hiểu thông tin đáng sợ trên các trang mạng xã hội mà mình thường dùng, mà nó cũng đang diễn ra trong tòa nhà của mình!Bọn họ hoảng sợ kinh hãi, cuối cùng lại thấy may mắn vì mình không biến đổi thành quái vật.Bọn họ lại bắt đầu trông mong quân đội vào thành phố khống chế hiện trường, trông mong chính phủ ra mặt giải quyết quái vật và trấn an thị dân.


Kết quả 120, 119, 110, đường dây nóng của thị trưởng, 12345...!toàn bộ đều máy bận hết, không thể gọi được.


Các trang mạng chính thức của chính phủ cũng lần lượt rơi vào tay giặc, cuối cùng các diễn đàn xã hội lớn và App đều trực tiếp tê liệt.Bọn họ hoàn toàn sụp đổ rồi, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, trốn ở trong nhà run cầm cập.Một mình 1202 trốn trong nhà quá sợ hãi, không ngừng gửi tin nhắn vào trong nhóm để chứng minh mình vẫn còn sống, chứng minh còn có người cũng ở trong hoàn cảnh giống như cô ta bây giờ.Ba người bọn họ trấn an nhau vượt qua, bằng không 1202 thật sự không kiên trì qua nổi.Khi sự việc vừa mới phát sinh, cô ta nghe thấy tòa nhà này có mấy người nhảy lầu, hai mẹ con dì Phạm cũng từ cửa sổ phía bắc nhìn thấy những tòa nhà khác có không ít người may mắn sống sót nhảy lầu.Gặp biến cố lớn, thật sự quá mức tuyệt vọng, không phải người nào cũng có thể chống chọi qua được.Trải qua mấy tiếng bị nỗi sợ dày vò, bọn họ phát hiện ra chỉ cần giữ yên tĩnh thì quái vật sẽ không biết đến sự tồn tại của bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không mở cửa chống trộm của nhà mình, lúc này ba người mới bình tĩnh lại.Nhưng quái vật đi qua đi lại trong hành lang thật sự quá đáng sợ, bọn họ đã thảo luận rất lâu nhưng đều hết đường xoay sở, chỉ đành không ngừng @ Diệp Lăng.[Lâm Mỹ Kỳ: Tiểu Diệp Tiểu Diệp, làm thế nào bây giờ, hàng xóm của cô cứ lượn lờ trong hành lang mãi, dọa tôi không dám thở mạnh đây này.][Dì Phạm: Tôi mới sợ muốn chết đây, cửa nhà chúng tôi đối diện nhau.][Tiểu Phạm: Chúng ta...!có nên nghĩ cách tiêu diệt nó không?][Diệp Lăng: Làm thế nào? Có kế hoạch cụ thể không?]Nhìn thấy Diệp Lăng trả lời bọn họ lập tức cảm tạ trời cảm tạ đất, đều đang lo lắng cô đã biến thành quái vật.Bọn họ đưa ra vài ý kiến, Diệp Lăng đều cảm thấy không được.Lâm Mỹ Kỳ vẫn luôn gửi đủ các loại emoji khóc lóc, chảy nước mắt để thể hiện sự điên cuồng và tuyệt vọng của mình.Cô ta và chồng vốn rất ân ái, gần đây không biết tại sao lại luôn cãi nhau vì những chuyện lông gà vỏ tỏi, hôm qua lại cãi nhau tiếp, chồng đá cửa đi ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về.Nhà dì Phạm không tích bao nhiêu đồ ăn, cũng đang vô cùng lo lắng.[Dì Phạm: Tiểu Diệp, có phải nhà cháu tích rất nhiều đồ ăn không? Có thể chia cho bọn dì một ít được không?]Bình thường Diệp Lăng thường đặt chuyển phát nhanh, đồ thường chất đống ở cửa.[Diệp Lăng: Chỗ cháu tích cũng không ăn được quá hai ngày, mọi người vẫn nên nghĩ cách ra ngoài tìm vật tư.][Tiểu Phạm: Việc khẩn cấp trước mắt là đánh chết quái vật ở hành lang, bằng không chúng ta hoàn toàn không ra ngoài được.]Dì Phạm lại ở trong đó nói giúp nhau canh gác gì đó, Diệp Lăng cũng không quản, cô nghĩ phải làm thế nào để giết con quái vật đó.Có thể nhân lúc nó không để ý mà đẩy nó xuống cầu thang thoát hiểm được không?Tuy cửa thoát hiểm không có khóa nhưng rất nặng, nó chắc hẳn chỉ đẩy được về trước chứ không thể kéo vào trong...!đợi đã, buổi tối mọi người đều khóa trái cửa nhà, làm sao nó chạy ra ngoài được?Diệp Lăng liếc mắt nhìn qua mắt mèo đã biết nguyên nhân..



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận