Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


"Không, hắn sẽ nghe lời hơn so với trước.

"
Trên khuôn mặt uy nghiêm người kia, lộ ra một mạt thần sắc quỷ dị, hắn còn đứng trong bóng tối,
càng hiện sự thần bí.

Mà Lưu Tiểu Quyết thì sao, hắn vừa ra khỏi nhà bạt, vốn dĩ muốn nhanh chóng trở về Bách Hoa thành
nhưng trong cơn gió nhẹ thổi tới, hắn ngưng thần một hồi, lúc sau mới suy tư gì đó rồi mới bắt đầu
đi về.

Hắn vội vàng trở về Bách Hoa thành, tìm Lạc Phi Phàm, lúc này trời đã sáng, Lạc Phi
Phàm đang xắn ống quần, đi một đôi giày vải cùng mọi người trồng trọt, thấy Lưu Tiểu Quyết vội vàng
đi tới bờ ruộng, thì đứng thẳng người cười nói với Lưu Tiểu Quyết:
"Đã về rồi? Nói chuyện thuận lợi không?" "Ta làm theo lời ngươi nói.

"
Lưu Tiểu Quyết nhíu mày lắc đầu:
"Bọn họ chưa nói sẽ thả Tô Yên.

" "Sẽ thả.

"
Lạc Phi Phàm nhếch miệng:
"Ngươi càng để ý bọn họ càng muốn túm chặt trong lòng bàn tay, ngươi càng biểu hiện mình không thể
thiếu bạn gái của ngươi thì bọn họ sẽ càng không để ngươi nhìn thấy nàng.


"
Sau đó, Lạc Phi Phàm thần bí hề hề chớp chớp mắt với Lưu Tiểu Quyết.

"Nói thật, ngươi thật không
suy xét đến phụ nữ ở Bách Hoa thành hay sao? Ta thấy không ít người muốn gả cho ngươi đấy.

"
"Không, ta chỉ yêu Tô Yên.

"
Lưu Tiểu Quyết đặt mông ngồi xuống bờ ruộng, nói chính sự:
"Bọn họ nói, muốn ta tìm hiểu biện pháp An Nhiên nuôi dưỡng rừng rậm biến dị.

"
"Có biện pháp nào sao? Có thể phục chế lại được dị năng của An Nhiên sao?"
"Đúng rồi, còn có chuyện này, ta phát hiện ở gần nhà bạt của bọn họ có người mai phục, chỉ đạo
viên, đây là do ngươi và Luyện ca an bài hay sao?" "Không phải.

"
Lạc Phi Phàm vung tay, thập phần chân thành nói:
"Thật không phải do chúng ta an bài, có khả năng bọn họ đắc tội thế lực nào đó đi.

"
"Có phải người của bọn họ hay không? Để cho bọn họ tự xử lý đi.


"
Thanh âm An Nhiên từ xa truyền đến, Lạc Phi Phàm cùng Lưu Tiểu Quyết nghiêng đầu nhìn qua, thấy
Chiến Luyện đang ôm Oa Oa đi tới, An Nhiên đi theo phía sau hai cha con, An Nhiên lại nói:
"Ta không có biện pháp nuôi dưỡng rừng rậm biến dị gì, đều là do chính chúng nó trưởng thành như
vậy.

"
"Nhưng rừng rậm biến dị đang co rút lại, như vậy có ảnh hưởng gì tới Bách Hoa thành hay không?"
Mỗi khi nói đến chuyện này, Lưu Tiểu Quyết luôn có một loại áy náy phát ra từ nội tâm, nếu không
phải vì hắn, Bách Hoa thành sẽ không bị căn cứ Bắc Sơn nhẹ nhàng trộm được tinh hạch Nhục Hoa như
vậy.

Hắn tin trong chuyện này, An Nhiên tuyệt đối buông thả.

Chân Tuyết Cửu đang khiêng cái cuốc đi ngang qua ở nơi xa nghe thấy, trừng mắt tràn
ngập khinh bỉ nhìn An Nhiên, An Nhiên cũng trừng mắt lại trong mắt tràn ngập sự cảnh cáo, Chân
Tuyết Cửu liền nhìn Lưu Tiểu Quyết quá thiên chân, lắc đầu, phảng phất như đang thở dài vì sự ngay
thẳng của Lưu Tiểu Quyết, rồi lại khó mở lời nói gì đó, chỉ có thể khiêng cuốc đi xa.

Mùa hạ nóng bức sắp tới, rất nhanh mọi người sẽ bị hun nóng tới không muốn ra khỏi cửa, trong
khoảng thời gian này, mọi người ở Bách Hoa thành đầu nhập tất cả nhiệt tình vào đồng ruộng, mấy
người như Chiến Luyện hay Lạc Phi Phàm đều phải xắn ống quần lên, xuống đất gieo trồng,
bởi vì không lâu nữa mùa hè sẽ tới, chỉ có thể tránh nóng trong nhà, cho nên tất cả mọi người đều
dốc hết sức lực bắt đầu gieo trồng cây lương thực để lấp đầy kho hàng của Bách Hoa thành.

Đương nhiên Chân Tuyết Cửu cũng không ngoại lệ, có thể nghĩ hắn, một con mọt sách chính hiệu
đều phải cầm cái cuốc xuống đất làm việc thì người khác phải nỗ lực thành dạng gì rồi.

Tóm lại, toàn thành phải trồng trọt, mỗi người đều phải trồng trọt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận