Nói tóm lại, hoàn cảnh Bách Hoa thành giống như ở nông thôn trước kia, một con đường có thể thông
từ nam tới bắc, đường trải đá, cách một đoạn sẽ có một cột đèn đường hình hoa, chụp đèn thật sự là
một bông hoa, thân đèn thật sự là cây cối.
Hai bên đường là ruộng vườn, cả đường đi người của căn cứ Kim Môn kiến thức được toàn bộ chủng loại
cây nông nghiệp trên đời này, nói cách khác, chỉ sợ toàn bộ những cây nông nghiệp ở trên đời này
đều có thể tìm được ở Bách Hoa thành, nào là ớt cay xanh mướt treo từng quả từng quả trên cánh
đồng, bên cạnh là rừng anh đào chín mọng, lại đi về phía trước một chút là những quả xoài đã chín
thục sắp rơi xuống mà không ai ngắt lấy.
Đừng nói là ruộng vườn, ngay cả bên ngoài khách sạn lớn này đều trồng đầy táo, táo đỏ hồng từng quả
từng quả tỏa hương thơm dịu.
Phút chốc có một hồi tiếng đồng la vang lên, cách đó khá xa, bên trong một bức tường vây bộc phát
ra từng đạo từng đạo tiếng hoan hô, bọn nhỏ vác cặp sách ùa ra khỏi tường vây, một đám giống như
chim chóc líu ríu, cao hứng về nhà ăn cơm làm bài tập.
Tâm tư của đám người A Miểu có chút phức tạp, nhưng bước chân không dừng được đi vào đại đường của
khách sạn, bốn phía đại đường đều là kính, đám thực vật bên ngoài đè vào tấm kính chỉ sợ bị nứt vỡ,
cửa ra vào cũng chỉ chừa một khoảng hình vuông vừa với một người ra vào.
Trong đại đường có vài người, trừ bỏ Bàn Tử tê liệt ngã trên ghế mây không có hình
tượng gì ra thì mấy người còn lại đều đang đứng, một cô nương trang điểm rất đẹp, mặc
một chiếc váy ren màu đỏ, trên tóc còn đính một cọng lông chim cũng màu đỏ, khoa tay múa chân với
một người đứng bên cạnh, nhìn dáng vẻ như muốn cải tạo lại đại đường.
"Xin chào!"
Đứng bên cạnh là một người phụ nữ với diện mạo thanh tú, tóc được búi cao tròn tròn trên đầu, thoạt
nhìn khoảng 20 tuổi, làn da trắng trắng mềm mềm, mặc một bộ quần áo không có gì đặc biệt,
áo thun ngắn tay màu trắng, loại bình thường người ta vẫn dùng làm hàng khuyến mãi, phía trước
có một cái logo to, phía sau viết một chuỗi địa chỉ.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc quần ống rộng tối màu, đi đôi dép lê màu hồng nhạt, trên dép còn bị
đứa nhỏ nghịch ngợm dán hai cái tai thỏ bằng giấy.
Nàng đang bón cho đứa nhỏ ăn cơm, trong tay cầm một bát cơm một cái thìa, áo thun kia còn dính chút
nước canh.
Mấy người A Miêu không quá để ý nàng, chỉ lễ phép gật đầu nói: "Xin chào!"
"Ta là An Nhiên!"
Người kia nở một nụ cười dịu dàng, vừa tự giới thiệu vừa xoay người bắt được một đứa nhỏ đang chạy
loạn sau lưng, nhét một thìa cơm to vào miệng đứa nhỏ xong quay đầu lại, biểu tình có chút
xin lỗi nhìn bọn người A Miểu.
"Ngượng ngùng a, hôm nay con gái ta không ngoan ngoãn ăn cơm, ta sắp xong rồi.
"
"Không có việc gì không có việc gì!" "Ngài cứ vội đi!"
Mấy người chính khách sau lưng A Miểu sôi nổi che dấu sự kinh ngạc của mình, thái độ với người phụ
nữ này quay 180 độ.
Chờ An Nhiên bắt Oa Oa đang chạy loạn lên, nàng ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ, dùng hai đùi kẹp lấy
Oa Oa đang giãy dụa muốn chạy loạn, rồi nhấc cái muỗng nhét mấy thìa cơm vào trong miệng Oa Oa.
Sau đó An Nhiên mới đưa bát và muỗng cho Tiểu Bạc Hà đang ở bên cạnh, buông lỏng Oa Oa ra, đứng dậy
cười nhìn A Miểu hỏi:
"Ta xong rồi, nghe nói trên đường các ngươi tới đây không quá thuận lợi a?"