Hằng Hằng đang chơi bắn tên trong một góc ở đại đường với đám nhỏ, bị An Nhiên điểm danh nhanh
chóng đưa cung tên trong tay cho Oa Oa ở bên người, ôn trọng đi tới bên cạnh An Nhiên.
Hiệp thương khá thuận lợi, Vương Mỹ Lệ suốt đêm chạy về căn cứ Ngũ Lí Hương, căn cứ của bọn họ
thành lập ở mặt đông bắc của Tiểu Chu thành, ở một mảnh đất đai trụi lụi, bởi vì lúc trước chém hết
cây cối thực vật làm cho thổ địa bắt đầu bị sa hóa, mỗi ngày từ sáng cho tới tối chỉ có gió cát
không ngừng thổi.
Mọi người không thể há mồm nói chuyện, chỉ vừa há miệng thoáng chốc trong miệng sẽ đều là cát.
Toàn bộ dị năng giả hệ thủy, bao gồm cả trong Tiểu Chu thành, căn cứ Thời Đại và cả căn cứ Ngũ Lí
Hương tối mỗi ngày trừ thả nước thỏa mãn lượng nước để nuôi sống căn cứ ra còn phải gánh vách trọng
trách tưới nước cho đất đai, chỉ có thể tưới nước cho đất đai thì bộ rễ thực vật mới có thể càng
nhanh phát triển cắm rễ dưới nền đất.
Không quá hai ngày, mặt bắc của Tiểu Chu thành cùng với căn cứ Ngũ Lí Hương đã được thực vật biến
dị của An Nhiên bao trùm, mà căn cứ Ngũ Lí Hương cũng nâng những thùng tinh hạch lớn gửi vào ngân
hàng tinh hạch của Bách Hoa thành.
Noi theo đó, những căn cứ nhỏ phụ cận cùng những thế lực nhỏ ở phụ cận Bách Hoa thành, trước đây
vốn dĩ không cho thực vật của An Nhiên mọc tràn lan trong căn cứ họ, giờ bị mặt trời thiêu đốt,
người trong căn cứ chết vì nóng, giờ chỉ có thể quỳ gối cầu An Nhiên để thực vật mọc trong địa bàn
của bọn họ mà thôi.
Nhưng càng về phía bắc, vượt qua tường thành mà căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu thành xây dựng lên, An
Nhiên không muốn đi, không phải nàng không muốn khuếch trương thế lực của mình, mà là năng lực nàng
hữu hạn, thực vật không muốn đi.
Mặt trời chói chang, thực vật biến dị tuy rằng chúng là thân thể độc lập nhưng vẫn
là thực vật, thời tiết càng lúc càng nóng, chúng đâu muốn di động, giống như trẻ nhỏ,
An Nhiên dùng biện pháp mạnh mẽ ép buộc, thì cũng có thể được nhưng một đám kêu rên thảm thiết
trong đầu An Nhiên, làm nàng vẫn có chút không đành lòng.
Phương bắc bắt đầu thiếu nước, gió cát càng lúc càng lớn, tường thành ở phía bắc càng lúc càng khô
cằn, vào buổi tối mỗi ngày đều có một lượng lớn nạn dân chạy về phía nam, đi trên những con đường
cát vàng phủ kín, thỉnh thoảng có thể thấy được ở ven đường, săm lốp ô tô bị nổ, người ở trong xe
chết ngạt, hay ở ngoài xe chết khô, tóm lại, đều là chết.
Động vật biến dị cũng không thích xuất hiện vào ban ngày, chuyên chọn buổi tối ra tác loạn, rất
nhiều căn cứ ở phương bắc bị đám động vật biến dị quấy rối hiện tại rốt cuộc có thể suyễn khẩu khí,
nhưng mà, ngay sau đó căn cứ của bọn họ rơi vào vấn đề hoàn cảnh sống khó khăn còn so với bị lượng
lớn động vật biến dị xâm nhập.
Nhân đây cũng là cơ hội tốt để tấn công về phía nam, động vật biến dị đều trốn tránh không muốn ra
ngoài ban ngày, người ở căn cứ Kim Môn có thể điều khiển máy bay không người lái bay về phía nam,
tìm hang ổ của động vật biến dị, thả bom oanh tạc, vậy cũng bớt lo.
Bất quá trừ bỏ căn cứ Kim Môn có tài lực ra thì phần lớn những căn cứ khác vào thời khắc này không
có tâm tư tấn công về phía nam, bọn họ bị mặt trời, gió, cát vây quanh điên cuồng tấn công đến sứt
đầu mẻ trán.
Chính tại thời khắc này, Thiên Viêm Sơn ở phía Nam, có vài đám người vội vàng đến hội báo với An
Nhiên về cùng một sự kiện, rừng rậm biến dị ở phía nam không hiểu sao luôn bị thiêu cháy, một khi
đám cháy xảy ra thì một mảnh rừng lớn sẽ bị thiêu hủy, tuy rằng người ở Thiên Viêm Sơn đã tận lực
dập tắt nhưng vẫn không thể kiểm soát được cháy rừng ở khắp nơi.