Oa Oa ở bên cạnh, giật mình mở to hai mắt nhìn Ngô Thu Nguyệt, phảng phất như đang kinh ngạc lượng
từ ngữ trong đầu Ngô Thu Nguyệt, quả thực là trẻ nhỏ mở mắt a.
"Được rồi, đừng mắng nữa"
An Nhiên liếc mắt nhìn Oa Oa rồi nói với Tô Yên đang không biết mình làm sai cái gì chọc cho Ngô
Thu Nguyệt càng phẫn nộ:
"Tại sao ta cảm thấy không chút kinh ngạc khi ngươi làm những việc này?" Không đợi Tô Yên nói
chuyện An Nhiên nói với Ngô Thu Nguyệt:
"Bà như vậy trong chốc lát ta cũng không dàn xếp được nàng, tùy tiện các ngươi muốn làm thế nào
thì làm, người phụ nữ như vậy không cần phải nhìn bất luận mặt mũi kẻ nào.
"
Nghe nửa ngày, An Nhiên mới nghe ra ý của vợ chồng thủ lĩnh Thiên Viêm Sơn, bọn họ cảm thấy Tô Yên
chính là yêu tinh hại người, ở nơi này làm bộ làm tịch giả, nhưng ngại mặt mũi của Lưu
Tiểu Quyết cùng Bách Hoa thành, Ngô Thu Nguyệt cũng chỉ có thể chịu đựng người phụ nữ này.
Mà lần này Ngô Thu Nguyệt thật sự không thể nhịn nổi nữa, thừa dịp An Nhiên đến Thiên Viêm Sơn bà
đốc xúc chồng mình kéo Tô Yên tới đây để cáo trạng, An Nhiên không thu hồi hồ ly tinh Tô Yên này
đi, nhà bà sẽ bị nàng ta chơi hỏng mất.
Tất nhiên An Nhiên không có khả năng đem một người phụ nữ như vậy mang về Bách Hoa
thành, nhưng cũng thấy một nhà Ngô Thu Nguyệt bị Tô Yên lăn lộn quá sức như vậy, nàng kia còn ỷ vào
hậu trường lớn là Bách Hoa thành và Lưu Tiểu Quyết làm Ngô Thu Nguyệt không thể mắng cũng không thể
đánh nàng, mặt ngoài còn phải khách khách khí khí.
Vì thế An Nhiên cũng thả ra, tùy tiện Ngô Thu Nguyệt đối đãi với Tô Yên, không cần xem mặt mũi của
Bách Hoa thành, còn Lưu Tiểu Quyết muốn nể tình hay không thì tự mình giải quyết Tô Yên đi.
Cứ như vậy, thủ lĩnh của Thiên Viêm Sơn và vợ mình là Ngô Thu Nguyệt cùng với vị lãnh đạo của Thiên
Viêm Sơn tới xem náo nhiệt, bị An Nhiên đuổi về, sau khi ra khỏi cửa, Tô Yên đi theo sau Ngô Thu
Nguyệt.
Đột nhiên Ngô Thu Nguyệt xoay người quăng cho Tô Yên một cái tát.
Nàng mở to hai mắt nhìn Ngô Thu
Nguyệt, không dám tin tưởng nói:
"Bà dám đánh tôi?"
"Không sai, ta đánh ngươi đó!"
Ngô Thu Nguyệt cười có chút đắc ý hả giận.
"Vừa rồi ngươi có nghe An Nhiên nói gì không? Không cần nhìn mặt mũi của Bách Hoa thành, vậy Tô Yên
ngươi có là gì? Ta cảnh cáo ngươi, về sau cách xa nhà của ta một chút, đừng có đến tìm con trai ta
nữa, còn có em chồng ta, ngươi cũng đừng nghĩ thông đồng, bằng không ta thấy ngươi một lần thì sẽ
đánh ngươi một lần.
"
"Bà dựa vào cái gì?"
Điều này làm Tô Yên thực sự cực kỳ tức giận, bắt đầu từ ngày hôm qua không thể gặp được Lưu Tiểu
Quyết nàng cảm thấy vận khí của mình càng ngày càng không thuận, đang êm đẹp bị Ngô Thu Nguyệt túm
tới làm trò trước mặt An Nhiên bị mắng một trận, còn ăn một cái tát, trước kia, người ở Thiên Viêm
Sơn tuyệt đối không dám làm vậy.
"Dựa vào cái gì sao? Bằng việc lúc trước ngươi có hậu trường nhưng hiện tại ngươi xem đi, ngươi chỉ
là rác rưởi!"
Miệng của Ngô Thu Nguyệt cũng độc, chỉ vào mũi Tô Yên phun ra:
"Loại người như ngươi ở mạt thế nên bị mắng nhiều một chút, làm cho cái đầu chứa đầy *** của ngươi
trở nên thông minh một chút, rác rưởi, ta nói cho ngươi biết, từ hôm nay trở đi, này chỉ mới là bắt
đầu, ác giả ác báo, nếu ngươi còn làm xấu, kết cục của ngươi sẽ giống như căn cứ Bắc Sơn của ngươi,
sớm hay muộn cũng xong đời!"
Nói xong, Ngô Thu Nguyệt lôi kéo chồng mình đi mất, Tô Yên bị ném lại đứng một mình ở đại sảnh, che
lại nửa khuôn mặt bị đánh sưng lên, trên mặt đều là nước mắt khuất nhục.