Những người hy sinh kia có thể chết vì kế hoạch tấn công về phía nam, nhưng chết vì
tìm con gái của An Nhiên thì không thể.
Cho nên con đường phía trước, để An Nhiên và Chiến Luyện đi một mình thôi.
Mấy chục vạn người, Lưu Tiểu Quyết không thể đưa đi, nhưng chỉ có hai người, đối với hắn thì
không phải việc khó gì, khoảng cách cũng không phải quá xa, chỉ qua sông mà thôi,
An Nhiên và Chiến Luyện đi trước, những người ở lại thì tiếp tục dựng cầu đi sau.
Chiến Luyện cũng đang có ý tưởng như vậy, lúc trước họ không biết vị trí cụ thể của Oa Oa, hơn nữa
bọn họ cũng cách Tương thành khá xa, hiện tại đã biết, khoảng cách chỉ còn cách một tỉnh thành, thì
không có đạo lý lại phải chờ đợi nữa!
Chiến Luyện thương lượng với An Nhiên xong thì quay lại đơn vị đem toàn bộ công việc trên người
giao cho Lạc Phi Phàm, rồi để Lưu Tiểu Quyết đưa bọn họ qua sông.
Khoảng cách như này, đối với Lưu Tiểu Quyết là không có vấn đề gì, tuy bên ngoài thập phần nguy
hiểm, nhưng từ ý nghĩa nào đó thì chỉ cần có An Nhiên ở đây, đi đường bộ an toàn hơn nhiều so với
bay trên không.
Không tới một giờ sau, hai người An Nhiên và Chiến Luyện đã đi tới bên kia sông.
"Luyện ca, chị dâu có tin tức của đứa nhỏ rồi, nhất định phải truyền tin tức về, chúng ta chờ cầu
xây xong lập tức sẽ tới tiếp ứng các ngươi!"
Đứng ở bên cạnh con sông đang chảy cuồn cuộn, Lưu Tiểu Quyết nhìn hai người Chiến Luyện và An
Nhiên, rất trịnh trọng dặn dò hai người.
"Ta sẽ không tiễn nữa, hai người phải tự chiếu cố chính mình.
" "Trở về đi, chúng ta sẽ tốt thôi.
"
Chiến Luyện vẫy vẫy tay với Lưu Tiểu Quyết, trên lưng còn vác một chiếc ba lô hành quân cực đại,
toàn thân đều là trang bị cùng quần áo tác chiến làm cả người hắn đều có vẻ phá lệ anh minh thần
võ.
An Nhiên ở bên cạnh cũng là một thân quần áo thể thao leo núi, nàng đi trước vài bước, quay đầu,
giơ lên bàn tay đeo găng tay màu đen, vẫy tay cười với Lưu Tiểu Quyết.
"Bách Hoa thành liền nhờ vào các ngươi!"
Thân là thành chủ, tất nhiên nàng biết hành vi này của mình là thất trách, vứt bỏ toàn bộ dân cư
trong thành cùng thực vật của mình, hai người đi đầu qua sông, nếu gặp gỡ nguy hiểm đe dọa tính
mạng thì thực vật của nàng sẽ mất đi khống chế, mọi người sinh hoạt trong rừng cây sẽ có nguy hiểm.
Nhưng thân là một người mẹ, ai có thể nói lựa chọn này của nàng không đúng đây?
Ít nhất ở Lưu Tiểu Quyết, trải qua mấy tháng này, trên mặt An Nhiên lần đầu lộ ra nụ cười tươi đẹp
như vậy, nụ cười tràn ngập hy vọng, hắn không đành lòng nói gì nữa, ai cũng không đành lòng nói
thêm gì nữa, để nàng đi thôi.
Con đường đi về phía nam này, vì có hy vọng nên An Nhiên dùng nhiệt tình mười phần đi đường đều
nhưng gió cuốn, nàng đeo ba lô, chia tay Lưu Tiểu Quyết, ngón tay nhẹ vỗ về lên bông hoa dại ven
đường, phút chốc quay đầu lại nhìn Chiến Luyện theo sát ở sau cười nói:
"Nhanh chút nào, tìm chiếc xe, chúng ta lên cao tốc!"
Cỏ dại ở khắp nơi như dốc hết sức lực để sinh trưởng, nơi An Nhiên đi qua, từng đóa từng đóa nở rộ,
nàng đứng giữa biển hoa, nở một nụ cười xinh đẹp.
Chiến Luyện cũng cao hứng, bởi vì con gái mất tích mà tâm tình ủ dột giờ thấy An Nhiên tươi cười
như vậy, tâm tình thả lỏng, hắn bước nhanh, khoác lấy bả vai của vợ mình, cùng kéo nàng chạy về
phía trước, hô lớn lên: "Chạy đi, vợ à, lười mấy tháng rồi, ngươi nên giảm béo thôi!"
Sau đó hắn dắt tay An Nhiên, hai người bắt đầu chạy như bay trong biển hoa rực rỡ, trên con đường
đầy cỏ dại, bọn họ tìm thấy một chiếc xe, may thay bên trong còn có dầu, Chiến Luyện vung một quyền
đánh vỡ ổ khóa, rút ra hai sợi dây điện đánh lửa, xe nổ máy hắn cùng vợ chạy lên cao tốc.