Thiên Viêm Sơn, ngày qua ngày, giá rét đã chính thức tiến đến, trên không trung những bông tuyết
tinh mịn bắt đầu rơi xuống, lại qua một khoảng thời gian, công việc của An Nhiên sẽ rất lu bù, nàng
phải thừa dịp trước khi đại tuyết bao phủ toàn bộ căn cứ, thúc giục cây cối sinh trưởng đến độ cao
vừa đủ, để ngăn trở phong tuyết xâm nhập vào Bách Hoa thành và toàn bộ các căn cứ phụ thuộc.
Lưu Tiểu Quyết còn chưa trở về, tin tức thực vật biến dị ở phương Bắc bùng nổ vào
ngay lúc này, cứ đột ngột như vậy truyền tới trước mặt An Nhiên.
Hiện giờ nàng đang thương lượng với đám người Bàn Tử, về xây dựng hầm ngầm của các căn cứ, cùng
hàng rào bảo hộ gió tuyết, thì A Miểu vọt vào,
sắc mặt ngưng trọng gọi Trần Triều Cung ra ngoài, chờ hắn trở lại, vào nhà sắc mặt cũng trầm trọng
nói với An Nhiên:
"Thực vật ở mặt bắc có khả năng vì động vật biến dị thoái giảm mà bắt đầu công kích nhân loại với
diện tích lớn, căn cứ Kim Môn và căn cứ Võ Xuyên đã làm mọi biện pháp phòng thủ, căn cứ Kim Môn hy
vọng chúng ta có thể thả dù gửi một ít đồ ăn qua.
"
Thời tiết càng ngày càng lạnh, động vật cũng có thời kỳ ngủ đông, chúng nó không thích sinh sôi nảy
nở vào mùa này nhưng thực vật biến dị lại phát triển quá mức nhanh chóng, chúng muốn sinh tồn thì
phải liên tục hấp thu dinh dưỡng, nhưng lại không có người ức chế chúng nó, vì thế nhân loại thịt
nộn nhiều nước ở ngay trước mắt đã trở thành kho lúa của thực vật biến dị.
"Bùng nổ là việc sớm hay
muộn.
"
An Nhiên ngồi trên sô pha, một tay chống lên tay vịn, cân nhắc sự tình ở phía mặt bắc này, sau lưng
nàng, có một đoàn quân sư, mỗi ngày sẽ nhắc tới thế cục của toàn bộ phía nam và bắc hiện giờ.
Căn cứ Kim Môn vì sớm làm công tác phòng thủ, vẫn luôn diệt trừ bộ rễ của thực vật biến dị cho nên
tình huống có khả năng sẽ tốt hơn so với căn cứ Võ Xuyên.
Nhưng căn cứ Võ Xuyên có dân cư đông đảo, Võ Ký lại dựng cờ hiệu khống chế thực vật
biến dị, mấy tháng trước đã không ngừng hấp thu một lượng lớn dị năng giả, vì vậy cũng có thể chống
trả được, bất quá sẽ có vô số thương vong, điều này là nhất định.
Sau một trận chiến này, tất nhiên tất cả các căn cứ ở phía Bắc sẽ nguyên khí đại thương, Bách Hoa
thành có chi viện hay không thì nó cũng đã trở thành căn cứ đứng đầu trong mạt thế đây chỉ là vấn
đề thời gian.
Bất quá An Nhiên không có hứng thú gì với tên tuổi này, tranh danh đoạt lợi đều là việc mà đàn ông
yêu thích, điều nàng mong muốn chỉ là được yên ổn sinh hoạt mà thôi.
.
Trần Triều Hỉ phái A Miểu tới chi viện cho Bách Hoa Thành không phải mai phục một nét bút, hy vọng
một khi thực vật biến dị bùng nổ ở phương bắc thì Bách Hoa thành có thể chi viện cho căn cứ Kim Môn
hay sao?
An Nhiên gật đầu, trả lời Trần Triều Cung:
"Chi viện đi, việc khác thì không được chứ thả dù gửi một chút đồ ăn thì có thể, bất quá máy bay
không người lái của chúng ta có khả năng rất khó để bay trực tiếp từ phía nam tới căn cứ Kim Môn,
người báo cho căn cứ Kim Môn rằng hãy truyền giao kỹ thuật phi hành viễn trình cho chúng ta đi.
"
Chiến trường chủ yếu của An Nhiên là ở phía nam, nàng cũng có người phải bảo hộ cũng
có trách nhiệm phải làm, không cho đám quái vật vượt qua sông, chính là điều tốt nhất nàng có thể
làm cho thế nhân.
Nếu nàng đi giải quyết nguy cơ thực vật biên dị ở phía bắc, thì nàng sẽ không thể
chú ý được chiến trường phía nam, cho nên thực vật phương bắc vẫn nên dựa vào Võ Kỳ cũng Trần Triều
Hỉ tự mình giải quyết đi.
Trần Triều Cung chuyển nguyên lời nói của An Nhiên cho A Miểu, A Miểu sửng sốt, cười khổ một tiếng,
bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Sở dĩ căn cứ Kim Môn có thể đứng sừng sững hiên ngang cho tới nay cũng có
quan hệ rất lớn tới việc họ nắm giữ khoa học kỹ thuật tiến tiến, đám nhỏ của Bách Hoa
thành quá thông minh, đám chuyên gia lại không thể dạy được một số lĩnh vực cho chúng, cho nên ở
một số lĩnh vực bọn nhỏ không thể chạm tay đến.
Ví dụ như kỹ thuật phi hành viễn trình máy bay không người lái.
!