Chiến Luyện càng lúc càng không thích những người ở trong những nơi tập trung, không làm gì bọn họ
cũng tự nhiên quỳ xuống, trước mạt thế, làm gì có người nào như vậy, nhưng hiện tại thì ngược lại,
càng sống càng thụt lùi.
Vị thủ lĩnh già cùng đám người quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, nhanh chóng
giải thích:
"Đội phó Lạc nói, hai người bọn họ chỉ là người bình thường, không có địa vị gì, bảo chúng ta
mấy ngày nữa cầm thẻ tinh hạch tới căn cứ Ngũ Lí Hương.
"
"Đi Ngũ Lí Hương?" Chiến Luyện dò hỏi:
"Hai người đó đi bộ?"
"Đội phó Lạc khẳng định tỏ vẻ không cần xe!"
Trong lòng ông đã vạn lần hối hận sớm biết đấy là Lạc Phi Phàm và Tiểu Bạc Hà còn có thể kinh động
tới chiến thần Chiến Luyện, thì bọn họ khẳng định sẽ phái người đi theo sau đội phó Lạc a.
Chiến Luyện ngồi trên nóc xe phẩy phẩy tay về phía sau, có người cầm một bao tinh hạch cấp cao đưa
cho vị thủ lĩnh già.
Từng viên từng viên tinh hạch to như bàn tay của người lớn, số lượng này đủ để họ đổi lấy 2-3 năm
vật tư.
Đây là quà cảm tạ của Bách Hoa thành đối với người nơi này vì đã cứu giúp Lạc Phi Phàm và Tiểu Bạc
Hà, còn cho nhiều hơn thì nơi này cũng không chiếu cố nhiều tới hai người họ, thậm chí còn chuẩn bị
ném Lạc Phi Phàm
xuống sông, nếu không phải Tiểu Bạc Hà liều mạng ngăn trở thì lúc này Lạc Phi Phàm cùng đã sớm
treo.
Sau đó Chiến Luyện nhảy xuống xe, phân phó mọi người: "Đi Ngũ Lí Hương.
"
Xe quân đội từng chiếc từng chiếc lao đi, vị thủ lĩnh già hận không để đâm đầu vào cây mà chết, một
cơ hội tốt như vậy, tại sao bọn họ là mắt mù bỏ lỡ?
Nếu chăm sóc tốt đội phó Lạc và Tiểu Bạc Hà, đừng nói đi căn cứ Ngũ Lí Hương, muốn tới Bách Hoa
thành cũng có khả năng a a a !.
.
Trăng tròn treo trên ngọn cây, đầu xuân gió lạnh phất phơ thổi, ngôi sao lập lòe đầy trời, dưới tán
cây hình tròn Tiểu Bạc Hà phảng phất như hòa hợp một thể với bóng đêm vô tận.
Nàng nằm dưới tán cây, duỗi tay, giơ lên bầu trời tựa như có thể với tới vầng
trăng, tính toán phương vị.
Lạc đường không phải việc lớn, nàng vẫn luôn duy trì liên hệ với tỷ tỷ, sớm hay muộn cũng sẽ có
người tới cứu viện, việc lớn là Lạc Phi Phàm kia, hắn thật sự rất ồn ào, có khả năng người này vốn
dĩ đã ồn ào, nhưng bên cạnh không có người vì vậy bắt nàng không ngừng nghe hắn nói.
Có mệt không? Tiểu Bạc Hà nhìn người đàn ông này cũng thấy mệt.
Đang nghĩ ngợi thì dưới tán cây có gì đó chuyển động, Tiểu Bạc Hà nhắm mắt lại, xoay người, mặc kệ
Lạc Phi Phàm bò lên cây, ngồi sau nàng.
"Nguyên lai ngươi ở chỗ này, ta nói đi sửa sang lại chút
vật tư, vừa quay lại đã không thấy ngươi.
"
Lạc Phi Phàm cũng nằm xuống, gối tay lên đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao, hỏi Tiểu Bạc Hà bên người.
"Ngươi thích nhìn ngôi sao sao? Ta thấy vừa tới tối là ngươi luôn nhìn lên bầu trời.
"
Tiểu Bạc Hà ngồi dậy, bực bội quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi nhặt củi xong rồi sao?"
"Xong rồi.
"
Lạc Phi Phàm cũng ngồi dậy, cười với nàng:
"Ngươi muốn ăn gì không?"
"Nếu không, ngươi lại đi nhặt chút nhánh cây khô đi?"
Tiểu Bạc Hà muốn ngủ một giấc, nàng tính toán, nhặt củi khô rồi đốt lửa hẳn là cần chút thời gian,
nếu ít, thì để hắn tiếp tục đi nhặt là được.
Nào biết, Lạc Phi Phàm vừa lật tay một cái, lòng bàn tay hắn bốc lên một ngọn lửa, hắn tới gần Tiểu
Bạc Hà hỏi:
"Ngươi lạnh sao? Ta có thể sưởi ấm cho ngươi a.
"
Điên rồi! Tiểu Bạc Hà gạt tay hắn ra, trực tiếp phi thân xuống mặt đất, Lạc Phi Phàm cũng nhảy
xuống, theo sát sau nàng hỏi:
"Ngươi đi đâu? Ta giúp ngươi nhé.
".