Ở phương Bắc, đứng đầu là căn cứ Kim Môn cũng hy vọng An Nhiên sống tốt.
Bởi vì cây cối biến dị ở phương bắc đã đủ để căn cứ Kim Môn gắng sức chống cự, đây là nghiệt của
căn cứ Võ Xuyên làm ra mãi cho tới hiện tại, bọn họ vẫn còn phải giải quyết hậu quả.
Nhiều năm trôi qua như vậy, dân cư bùng nổ với số lượng lớn nhưng vấn đề thực vật biến dị ở phía
Bắc vẫn còn chưa được giải quyết.
Vì vậy có thể thấy chúng khó đối phó như thế nào.
Cho nên tất
nhiên bọn họ hy vọng An Nhiên vẫn luôn luôn sống tốt, đừng để cho thực vật biến dị ở phía nam mất
đi không chế lan tràn thêm.
Người ở phía nam thì không cần nói nhiều, mỗi người đều cẩn thận sợ nghe được tin tức dị năng của
An Nhiên không thể thăng cấp, chỉ cần dị năng của nàng tiến một bước nhỏ cũng làm tất cả
mọi người trong các căn cứ vui mừng đại hỉ.
Vì vậy mỗi khi nàng tiến cấp trong ngoài Bách Hoa
thành, bốn phương tám hướng từ nam tới bắc đều sẽ đưa tặng lễ vật cho An Nhiên.
Do đó khi mà thực vật mất đi khống chế, cả căn cứ Thiên Viêm Sơn rơi vào hoảng sợ như thiên địa bị
hủy diệt.
"Đội phó Lạc, đây đây là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cũng có người giống như Vương Tam Tư vội vàng chạy tới.
Lúc này dây mây bong ra từ bức tường càng lúc càng nhiều, giống như những chiếc roi
mây, quất đánh lên đám phụ nữ trong yến hội, từng cây từng cây quất vào thân thể trắng
nõn mà bọn họ tự hào.
Bọn họ bị quất đánh đến kêu gào oa oa.
Biểu tình của Lạc Phi Phàm có chút lạnh nhạt, nhìn Vương Tam Tư, hắn gằn từng chữ:
"Ta đã sớm nói, Tiểu Bạc Hà là người bên cạnh của An Nhiên, ngươi cho rằng những người kia nói xấu
nàng An Nhiên không nghe thấy sao? Tiểu Bạc Hà ở đâu thì lỗ tai An Nhiên ở chỗ đấy, sống nhiều năm
như vậy, chỉ số thông minh của các ngươi đều bị thịt biến dị lấp kín rồi sao?"
Tiểu Bạc Hà là người của An Nhiên, là người của An Nhiên, là người của An Nhiên!
Chuyện quan trọng như vậy phải nói bao nhiêu lần mới đủ đây?
Khi mà Lạc Phi Phàm nói ra những lời này với Vương Tam Tư thì đó không còn là nhắc nhở nữa mà là
cảnh cáo, cảnh cáo tất cả mọi người đang ngồi đây, phải khách khí với Tiểu Bạc Hà.
Bởi vì Tiểu Bạc Hà là người của An Nhiên, vì vậy An Nhiên không thể không chú ý
nhiều hơn tới nàng, lúc hắn và Tiểu Bạc Hà rơi xuống nước bị trôi xa như vậy, An Nhiên cũng
có thể nhanh chóng tìm được nàng, còn dùng lá cây đối thoại với nàng.
Người ở Thiên Viêm Sơn này rốt cuộc có bao nhiêu mạng, lá gan lớn như thế nào mới công nhiên xa
lánh Tiểu Bạc Hà trước ánh mắt, lỗ tai của An Nhiên?
Người bên trong đại sảnh đang thét chói tai như quỷ khóc sói gào, nhưng Tiểu Bạc Hà không chút
hoang mang đi tới bàn đổ một chén nước đặt trong khay cung cung đi tới cửa của đại sảnh.
Vương Tam Tư thấy thế nhanh chóng chạy tới, khi một dây mây quất tới, hắn quỳ rạp trên mặt đất, khi
ngẩng đầu lên hắn thấy một góc áo màu đỏ tía.
"Tỷ tỷ."
Trên khuôn mặt chết lặng của Tiểu Bạc Hà, một nụ cười lộ ra, nâng khay đi tới trước mặt một cô gái
thoạt nhìn mới 17-18 tuổi.
"Chị uống nước không?"
An Nhiên duỗi tay nhận lấy ly nước, trong nháy mắt, những dây mây biến dị đang quất đánh đám người
trông yến hội dần dần ngừng lại.
Đám phụ nữ bị đánh thương tích đầy mình, khụt khịt tụ tập ở cửa, người thì ngồi xổm trên mặt đất,
người thì ngồi bệt xuống, không thì cuộn tròn thân thể, sợ hãi gào khóc.
Phản ứng của những người đàn ông cùng không khác gì Vương Tam Tư, bọn họ sợ hãi tới mức trực
tiếp quỳ gối trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Cô gái kia, người được Tiểu Bạc Hà gọi là tỷ tỷ, chẳng phải là An Nhiên sao....!An Nhiên, đã rất
nhiều năm nàng chưa từng ra khỏi Bách Hoa thành, ngày hôm nay nàng tới đây!!!