Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


Mà người có cấp bậc thấp vô luận gia đình có phú quý hay không thì sinh mệnh của họ cũng ngắn ngủi
năng lực lại mỏng manh, người như vậy, dựa vào gia thế, được xã hội lễ ngộ, thậm chí có thể tùy ý
cười nhạo dị năng giả có đẳng cấp cao hơn, vậy đối với những người đang nỗ lực sinh tồn thì thực sự
không công bằng,
An Nhiên vừa nói ra lời thì chính là quy củ, đoàn quân sư ở phía sau bắt đầu ghi chép để hoàn thiện
và thực thi, vô số người mặc quân trang vọt vào đại sảnh, trong tiếng quỷ khóc sói gào đem hết đám
quý nữ kia ra ngoài, đẩy lên xe, ném ra bờ sông.

Vương Tam Tư trơ mắt nhìn vợ và ba cô con gái mình bị người kéo đi ngay trước mắt, hắn phủ phục
trên mặt đất liều mạng dập đầu với An Nhiên.

"Thành chủ, các nàng từ nhỏ tới lớn chưa từng chịu khổ
gì, này nói đi là đi, bên người lại không có vũ khí hay đồ ăn gì, sợ rằng đi tới đo chỉ có kinh
hoàng và thất thố, An Nhiên, cầu xin ngài ít nhất để tôi chuẩn bị cho bọn họ một chút vật tư.

"
"Phái một đội quân, bảo hộ các nàng ấy được không?"
An Nhiên giương giọng châm chọc, thanh âm chất vấn xuyên thẳng vào màng tai của Vương
Tam Tư cùng toàn bộ những người còn ở lại.


"Ai lại không bắt đầu từ khi đột biến chứ?"
Lại nhớ năm đó, xã hội trước mạt thế so với xã hội hiện tại, hài hòa như thế nào, hoàn cảnh xã hội
an toàn như thế nào.

Nhưng người trước mạt thế ngay cả người cường tráng nhất cũng không đủ năng lực so sánh với một đứa
nhỏ trong mạt thế.

Mạt thế đột nhiên tới, ai cho bọn họ vũ khí, ai cho bọn họ vật tư, ai ở bên người bảo hộ bọn họ?
Trong đại sảnh, An Nhiên đứng dậy, nhìn trái phải một vòng quanh cái đại sảnh to lớn như vậy, đám
phụ nữ xung quanh la hét kêu rên vẫn mặc trên thân những bộ váy áo hoa lệ, không bao lâu bọn họ đã
bị đưa lên xe đi về phía bờ sông.

An Nhiên đi về phía trước tới ghế ngồi chủ vị trong đại sảnh, nàng ngồi xuống, phía sau một bức
tường đầy rẫy dây mây đang lặn ngụp như bơi lội giống như hàng ngàn hàng vạn con rắn xanh chen chúc
nhau, nàng thả lỏng khẩu khí, nói với đám đàn ông vẫn còn đang ở trong đại sảnh:
"Các ngươi còn tiếp tục tiệc hoan nghênh không?"
Này, này làm sao bây giờ? Đám người muốn khóc, có người trộm nhìn sang Lạc Phi Phàm, rốt cuộc bữa
tiệc này tổ chức cho hắn a.

Lạc Phi Phàm cúi đầu, ngón tay chống ở ngoài miệng, hắn buồn cười nghĩ, An Nhiên không phải muốn
cho đám người Thiên Viêm Sơn này ngột ngạt hay sao? Đã như vậy rồi còn hỏi tiếp tục hay không?

"Nếu không làm thì chúng ta liền thương thượng hôn sự của Tiểu Bạc Hà và Bàn Tử nào!"
An Nhiên ngồi trên ghế, mở miệng, thanh âm không lớn nhưng có thể làm mọi người nghe được rõ ràng.

Lạc Phi Phàm ngừng cười, buông ngón tay đang gác ở miệng xuống, đứng thẳng nhìn An Nhiên nói:
"Ta phản đối, ta muốn cười nàng ấy.

" "Phản đối không có hiệu quả.

"
An Nhiên nhìn về phía mọi người, bao gồm cả Bàn Tử, nàng nói: "Ai tán đồng thì giơ tay.

:
Có mấy người thưa thớt bị bức bách bởi dâm uy của An Nhiên mà giơ tay lên, còn những người khác
phần lớn đều đang quỳ dưới đất giống như lãnh đạo Thiên Viêm Sơn.

Có người không nhìn rõ thế cục, do dự không biết có nên giơ tay hay không, nhìn thấy
người khác giơ tay cũng sỡ hãi giơ tay lên.

Tại sao vừa mới nói chuyện kéo đám phụ nữ ở trong tháp ngà đi rèn luyện, đột nhiên lại chuyển sang
hôn sự của Tiểu Bạc Hà và Bàn Tử rồi?
Cốt truyện chuyển cũng quá nhanh đi, nhưng bọn hắn chỉ là những con kiến nhỏ nhoi, phụ
trách phối hợp với lão đại là được rồi.

Vì thế chốc lát sau, đám người phủ phục trên mặt đất trong đại sảnh yến hội đều giơ tay lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận