Cái gọi là tinh anh hóa dân cư kỳ thật ở rất nhiều năm trước, những người may mắn còn sống sót từng
đề cập tới, mạt thế vô cùng tàn khốc, nhưng nó cũng như một cuộc đào thải, sàng lọc, người có thể
sống sót, tồn tại được, nói về mặt bản chất thì kỳ thật chính là những tinh anh của nhân loại.
Sau đó, từng trận từng trận kiếp nạn thổi quét, hiện giờ người còn có thể sống sót thì mỗi người
đều có năng lực thông thiên, đều được coi là cường giả của mạt thế.
Thái độ của Hứa A Văn nhìn như cung khiêm, nhưng kỳ thật là vô cùng bén nhọn, hắn đang cố ý nói cho
mỗi người ở căn cứ Kim Môn rằng, đừng nhìn dân cư của Bách Hoa thành chỉ có 2 vạn người ít ỏi nhưng
trong đó 1 vạn người đều là những cường giả sống sót từ khi bắt đầu mạt thế tới giờ.
Bởi vì Bách Hoa thành cấm ăn thịt biến dị, tới tận bây giờ người của Bách Hoa thành đều ăn thịt
nhân tạo, cho nên sức sinh sản không nhiều, thậm chí con nối dòng còn rất đơn bạc.
Ví dụ như An Nhiên, nhiều năm như vậy, nàng chỉ sinh một người con gái là Chiến An Tâm, tựa hồ như
ở Bách Hoa thành, người càng có cấp bậc dị năng cao thì càng khó có thể mang thai, sinh con, nhưng
một khi sinh hạ được đứa nhỏ, đứa nhỏ tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Cho nên, dân cư của căn cứ Kim Môn có nhiều thì thế nào? Phụ nữ có khác gì heo mẹ, chỉ có sinh đẻ,
sinh đẻ, sinh 3 sinh 4, đã không phải là việc hiếm lại, nhưng những đứa trẻ được sinh ra kia thế
chất của chúng thế nào, tư chất của chúng thế nào, phần lớn bọn chúng chỉ là người thường, một nhà
rất ít có thể sinh ra một dị năng giả.
Số lượng dân cư tăng lên, nhưng căn cứ Kim Môn muốn phát triển theo hướng tinh anh
hóa thì tựa hồ như quá xa vời.
Nhóm quản lý nghe Hứa A Văn nói lời kia, trên mặt đều có chút xấu hổ, chỉ cảm thấy A Văn đang mỉa
mai, nhưng lại không biết nên nói lại như thế nào.
Mắt Trần Triều Hỉ nhấp nháy, trên mặt không tự giác nở nụ cười, hắn tiếp tục mang Hứa A Văn và
Chiến An Tâm đi về phía trước.
Tới một sạp bánh rán, hắn vừa muốn giới thiệu cho Hứa A Văn và Chiến An Tâm về tay nghề của cửa
hàng này chính là được truyền lại từ trước mạt thế, ăn rất ngon.
Nhưng chỉ thấy Chiến An Tâm móc ra một tấm thẻ tinh hạch của căn cứ Kim Môn, trước mặt bao nhiêu
người lôi kéo Trần Lam chạy tới trước sạp hàng, mua bánh rán.
Kỳ thật, nội thành căn cứ Kim Môn, từ đầu đường tới hẻm nhỏ đều đã bị Hứa A Văn và Chiến An Tâm đi
dạo vài vòng, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào có gì thú vị, bọn họ đều rõ ràng, căn bản không cần
Trần Triều Hỉ là hướng dẫn du lịch.
Ngay cả thẻ tinh hạch của căn cứ Kim môn bọn họ đều có vì thuận tiện để mua đồ trong căn cứ mà
cố ý làm một tấm.
Trần Lam ở bên cạnh nhìn không khỏi vuốt mồ hôi, nàng nhìn về phía
Trần Triều Hỉ thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, hắn không biết ngay dưới mí mắt của mình, Chiến
An Tâm cũng Hứa A Văn đã ra vào thành bao nhiêu lần.
"Ngươi có ăn không? Ta mời!"
Chiến An Tâm cầm chiếc bánh rán trong tay nhảy nhót đi về phía Trần Lam, nàng rất hào
phóng tựa như nàng mới chính là người lớn lên ở căn cứ Kim Môn này.
Trần Lam trừng mắt nhìn Chiến An Tâm vừa muốn mở miệng thì đột nhiên ở góc đường một đám người vọt
ra, tay cầm súng laser bắt đầu bắn phá.
"Đến rồi, đến rồi.
"
Chiến Anh Tâm nhanh chóng cắn một miếng bánh rán trong tay, rồi nhét vào trong lòng ngực Trần Lam,
hưng phấn nhìn cảnh tượng hỗn loạn trên
đường hô lên:
"A Văn, gã cường giả ở trong đám người kia.
"
Trận tập kích này là do Đinh Tu Khiết an bài, ý đồ tách Hứa A Văn và Chiến An Tâm
ra, cô lập tách riêng Hứa A Văn từ trong đám người bảo vệ.
Đinh Tu Khiết cho rằng, chỉ cần cô lập
Hứa A Văn thì hắn muốn xuống tay với A Văn là dễ như trở bàn tay.