Phía đông liên lụy tới toàn bộ căn cứ ở cả Nam lẫn Bắc, đối mặt với tình thế ở bờ đông, căn cứ
Ngũ Lý Hương sẽ mẫn cảm hơn bất luận căn cứ nào khác.
Tin tức A Văn truyền về Bách Hoa thành, người đầu tiên thỉnh chiến chính là căn cứ Ngũ Lý Hương,
tất nhiên là An Nhiên phê chuẩn, hiện tại toàn bộ sức chiến đấu của các căn cứ phụ thuộc Bách Hoa
thành đều đã đang tham gia chiến dịch tấn công về phía Nam, kỳ thật căn cứ Ngũ Lý Hương cũng không
có nhiều nhân lực để phái tới đây.
Nhưng dù vậy, những người có thể đi tới bờ đông, bọn họ đều bắt đầu xuất phát.
Lúc đầu, mọi người cũng không có chiến lược thống nhất, đi một đường về phía đông, gặp gỡ bất
kỳ động vật biến dị nào đều giết, dù sao chỉ cần hướng về phía đông, chủng loại động vật
biến dị đều là sinh vật biển.
Khoảng vài ngày sau, A Võ tiếp ứng ở bờ đông, tạo một doanh địa chỉ huy còn A Văn thì phụ trách vận
chuyển vật tư.
Người hướng về bờ đông càng lúc càng nhiều, vật tư cung ứng càng lúc càng đầy đủ.
A Văn, A Võ vội tới chân không chạm đất.
Rất nhanh, viện quân của căn cứ Kim Môn cũng tới rồi, mấy năm nay căn cứ Kim Môn trừ bỏ đối phó với
thực vật biến dị tại lãnh địa nhà mình thì rất ít đối chiến với loại động vật biến dị với hình thể
khổng lồ như thế này, cho nên phía căn cứ Kim Môn kỳ thật đều không nguyện ý tới
Tới rồi nhưng phần lớn cũng không phải quy mô lớn, vì vậy bị thể tích của đàn sinh vật biển này làm
kinh sợ.
Mấy ngày nay Trần Lam cũng vội tới chân tay không ngừng nghỉ, nàng là loại người khá thích giết
chóc, một khi phát hiện có sinh vật biến lên bờ, nàng sẽ hướng tới đó nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Những mâu thuẫn bên trong của căn cứ Kim Môn bị đám sinh vật biển này đánh sâu vào, hiển nhiên
những thứ kia đều vô cùng nhỏ bé, rất nhiều đoàn đội có ý đồ tác loạn đều bị Trần Triều Hỉ tiễn tới
phía đông này, đám người này đối phó với thực vật biến dị còn được, rốt cuộc bọn họ đã đối phó với
chúng rất nhiều năm rồi, mọi người đều có kinh nghiệm.
Nhưng mà, bảo bọn họ đối phó với sinh vật biển thì việc có thương tích đều quá bình thường.
Trong mạt thế, mỗi trận chiến đều như đãi cát ở biển lớn, con người và động vật biến
dị triển khai đối chiến để tranh đoạt không gian sinh tồn của giống loài mình, chiến đầu nổ ra càng
nhiều, những người tham gia cuộc chiến như nhảy vào lò luyện, tới cuối cùng, người còn
sống sót mới là người thích hợp nhất để sinh tồn ở mạt thế.
Và hiển nhiên, rất ít người trong căn cứ Kim Môn được tôi rèn trong lò luyện này.
Điều này dẫn tới việc, người trong tay Trần Lam có thể dùng được cực kỳ ít, nàng phải
ứng đối cực kỳ vật vả.
Nhưng mặc dù vất vả, nàng cũng cố gắng thủ vững ở bờ đông, chưa từng nghĩ quay trở về căn cứ Kim
Môn.
Sau một hồi chiến đấu rất vất vả, một đợt cá biến dị theo làn sóng lên bờ đã bị đánh chết, Trần
Lam mệt tới phải dựa vào một tảng đá ngầm để nghỉ ngơi, hai tròng mắt nàng nhìn ra biển
rộng phía xa, bên tai nghe được tiếng sóng đánh vào bờ, mũi nàng ngửi thấy mùi tanh mặn của gió
biển, trong lòng khó có lúc nào an bình như này.
Nơi này, các doanh địa sinh hoạt của A Võ rất xa, bờ biển phía đông này có diện tích cực lớn, nhưng
không có lấy một cọng cỏ, không riêng thực vật bình thường mà ngay cả thực vật biến dị cũng không
hề mọc ra được.
Có người tới xin chỉ thị của Trần Lam, có nên tới căn cứ phía Đông Nam mua sắm một ít vật tư không,
vật tư của căn cứ Kim Môn đang trên đường vận chuyển, ít nhất phải 2-3 ngày sau mới tới.
Trần Lam xua xua tay nói:
"Chịu đựng 2-3 ngày đi, có chút khó khăn như vậy cũng không chịu được thì chúng ta có lợi ích gì?"
Mấy năm nay, căn cứ Kim Môn đã tiêu phí quá nhiều thời gian và tinh lực ở mâu thuẫn máy móc giữa
người với người.
Cho nên, một khi so sánh giữa người của căn cứ Kim Môn và người của Bách Hoa thành, Trần Lam cảm
thấy bọn họ quả thực đều là kiều nhược.
.